Chương 77

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 77

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trì Dao chỉ kịp thấy một bóng đen lao tới, che chắn hoàn toàn trước mặt mình.

Giang Diễm!

Vai hắn đau xót. Hàm răng của gã bệnh nhân cắm phập vào bả vai hắn, tàn nhẫn xé toạc. Mùi máu tanh nồng xộc thẳng lên mũi.

“Giang Diễm?” Tiếng Trì Dao lạc đi, hốc mắt đỏ ửng.

Giang Diễm dùng hết sức đẩy cô ra. Hắn gầm lên một tiếng vừa vì đau, vừa vì phẫn nộ. Hắn xoay người, nhấc chân, một cú đấm thép vung thẳng về phía gã bệnh nhân.

“Giang Diễm, không được!” Trì Dao hét lên.

Giang Diễm thở hổn hển, hai tròng mắt đỏ ngầu, máu trên vai chảy đầm đìa.

Nắm đấm của hắn, cuối cùng vẫn dừng lại ngay trước mặt gã đàn ông, chỉ cách một centimet.

Vết cắn rất sâu, xung quanh tím bầm, trông vô cùng đáng sợ. Trì Dao run rẩy xử lý vết thương cho hắn, cô muốn trút giận, nhưng không thể. Cô là bác sĩ.

Vào phòng trực ban, chỉ còn lại hai người, hắn mới ngẩng đầu hỏi: “Tay chị có đau không?”

Lúc hỗn loạn, tay Trì Dao cũng bị thương.

Cô quay lưng về phía hắn, lắc đầu. Cô hít sâu vài lần nhưng không nén được, chóp mũi cay xè. Khi cô xoay người lại, nước mắt đã lưng tròng.

“Em có biết em sai ở đâu không?”

Giang Diễm im lặng.

“Em căn bản không biết một người khi phát bệnh có bao nhiêu nguy hiểm. Nếu lúc đó hắn rút ra một con dao…” Giọng cô nghẹn lại.

“Em không sai,” Giang Diễm lạnh mặt, “Nếu em không tiến lên, người xảy ra chuyện chính là chị. Em không sai.”

“Em…” Trì Dao nhìn hắn, ngơ ngẩn lắc đầu. Da đầu cô đến giờ vẫn còn tê dại. Cô cào tóc, lảo đảo ngồi xổm xuống.

“Chẳng lẽ em xảy ra chuyện thì chị vui vẻ được à? Nếu em có mệnh hệ gì, chị phải làm sao? Chị giải thích thế nào với bố mẹ em đây? Giang Diễm, không phải lúc nào dũng cảm cũng là đúng. Em phải nghĩ đến hậu quả chứ!”

Giang Diễm cũng ngồi xổm xuống theo cô, giọng nói cứng rắn: “Em là người trưởng thành. Em có quyền tự quyết định và chịu trách nhiệm với mình. Chị đừng coi em như một đứa trẻ không hiểu chuyện. Trước tiên, em là người đàn ông của chị. Đứng trước nguy hiểm, che chở cho chị, đó mới là việc em phải làm.”

“Ấu trĩ!” Trì Dao nghiến răng.

Hai từ đó như một cái tát giáng vào mặt Giang Diễm. Hắn cắn chặt răng, gằn giọng: “Nếu việc này với chị là ấu trĩ, thì dù 50 năm hay 60 năm nữa, em vẫn sẽ ấu trĩ như vậy.”

“Trì Dao, chị cứ chờ đó mà xem, em nhất định sẽ không sửa đổi.”

Hai người nhìn nhau, giằng co.

Cuối cùng, Trì Dao bật khóc. Cô vùi mặt vào đầu gối, khóc không thành tiếng. Cô sợ hãi. Cô không muốn hắn xảy ra bất cứ chuyện gì.

Giang Diễm sững sờ. Lớp vỏ cứng rắn của hắn tan vỡ.

Cô nức nở: “Vậy… em có đau không?”

Trái tim Giang Diễm mềm nhũn. Hắn quỳ một gối xuống, vòng tay ôm lấy thân hình đang run rẩy của cô.

“Trì Dao, em không đau.”

Bình luận

Để lại bình luận