Chương 772

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 772

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau đó một năm, ông ấy chấp hành phán quyết của thẩm phán, tiếng súng vang lên, chim bồ câu trắng bay đi, người đàn ông che chở mẹ suốt ba năm cứ thế chết đi.
Vào lúc đó mẹ mới bi ai phát hiện, mẹ đã sớm yêu ông ấy.
Nhưng trên đời này không còn ông ấy nữa.
Người như mẹ, cho dù là mấy kiếp luân hồi, ông ấy cũng sẽ không cần mẹ nữa.
Trên mặt là một mảnh ướt át, Lâm Chi Nam dùng tay xoa mới phát hiện là nước mắt.
Thì ra là thế.
Lá thư này không có họ tên gì, nhưng Lâm Chi Nam có thể hiểu rõ, ông ấy chính là Tung Kiệt Tuệ
Vô số nghi hoặc ăn sâu bén rễ cùng oán trách dường như vào lúc này đây, cuối cùng cũng có đáp án, không phải cô chưa từng nghĩ đến sao Lâm Dao lại phải lãng phí chính mình như vậy, rõ ràng có ngàn vạn con đường, sống sót cũng đâu phải việc khó, sao bà ấy lại lựa chọn con đường bẩn thỉu nhất không chịu nổi như vậy?
Bây giờ đã có câu trả lời cho tất cả.
Rõ ràng Lâm Dao đang dùng chính tuổi già của mình bồi tội cho Tung Kiệt Tuệ.
Nhưng rõ ràng kẻ cầm đầu kia còn sống trên đời này, sao bà ấy phải uổng công chà đạp chính mình như thế?
Trước ngực giống như có loại xúc động xé rách cõi lòng, cô hận không thể hướng thế giới gào thét.
Mẹ tôi không phải loại người như trong mắt các người thấy.
Không phải
Lâm Chi Nam liều mạng đè xuống run rẩy đó, tiếp tục đọc đoạn sau.
Chuyện thứ hai.
Nam Nam, mẹ có lỗi với bảo bối của mẹ.
Mẹ hiểu được quá muộn màng, lúc nằm trên giường chờ chết, mẹ nhìn thấy ánh mắt phức tạp lại bao hàm hận ý đó của con, nhớ đến từng có lúc con tập tễnh bước đi, vươn hai tay ra, hai mắt sáng rực nhìn mẹ, gọi mẹ.
Nhớ đến lúc con mới đi học, lần đầu tiên con được điểm tuyệt đối, về nhà chờ mong mẹ khen ngợi mình.
Nhớ đến lúc có người ở sau lưng nhục nhã, mắng mẹ, con giống như một chú gà trống nhỏ ném đá vào bọn chúng, nói không cho mắng mẹ tôi…
Tất cả, tất cả đều bị tự tay mẹ phá hủy…
Mẹ hèn yếu không trả thù được ông ta, vì thế đổ hết mọi tội lỗi lên người con, lạnh nhạt con, đẩy con ra, nhục mạ con, bởi vì một nửa dòng máu trên người con là của ông ta, mẹ giống như một con sâu hút máu đi thi ngược để thể nghiệm loại khoáı cảm dị dạng này.
Khi khoảng cách khó mà xóa bỏ, khoảng cách đâm sâu vào, khi đó mẹ mới phát hiện ra mình có bao nhiêu nực cười, con là do mẹ sinh ra, là xương tủy của mẹ, là mẹ mang con đến thế giới này, ngay cả một ngày vui vẻ, mẹ cũng chưa từng cho con.
Hi vọng mình có thể dịch sát và truyền tải được đúng ý của tác giả trong đoạn này, lúc làm đoạn này mị đã khóc theo bức thư .

Bình luận (0)

Để lại bình luận