Chương 773

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 773

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mẹ có lỗi với con, nếu như lại có thêm một cơ hội nữa, mẹ rất muốn hôn con, ôm con, muốn nói cho con biết, sự tồn tại của con vĩnh viễn là chuyện kiêu ngạo nhất trong đời Lâm Dao.

Tại sao phải nói những lời này chứ?
Trong tim Lâm Chi Nam giống như bị siết chặt, từng trận đau đớn, tờ giấy màu vàng sớm đã bị nước mắt làm cho ẩm ướt, còn có càng nhiều nước mắt không muốn rơi xuống, rơi trên tay cô, trên cánh tay..
Cô không muốn khóc vì Lâm Dao, nhưng bi thương trong ngực lại không nhịn được.
Cô muốn hỏi Lâm Dao, sao phải đến bây giờ mới nói cho cô, vì sao không sớm nói ra?
Dù sao trước khi mẹ chưa qua đời, khi mẹ viết bức thư này, rõ ràng mẹ còn nhiều cơ hội như thế, sao phải sau khi buông tay nhân gian mới nói cho con biết?
Mẹ có biết con… con sống vất vả biết bao nhiêu không.
Hơn 20 năm tủi thân không người để kể, lúc này ào ào xông đến, Lâm Chi Nam khóc đến nghẹn ngào, cả người run rẩy.
Người để lại bức thư này đã vĩnh viễn về với đất mẹ, biết rõ nói ra chân tướng này với cô có ý nghĩa gì không? Cô không muốn tha thứ, muốn khóc náo, ủy khuất, muốn nổi giận…
Nhưng người kia đã không còn tại thế
Cả phòng đều là tiếng khóc nức nở của thiếu nữ, giống như một con sói cô độc.
Không biết qua bao lâu, gió mát thổi đến, ánh đèn nhập nhèm trong đôi mắt mông lung, lúc này Lâm Chi Nam mới nhớ đến có người ngồi bên cạnh.
Quay đầu nhìn lại, người đàn ông cũng đang nhìn cô, hầu kết khẽ lên xuống, cách nhau mấy nắm tay, đôi mắt sáng của anh ta phản chiếu gương mặt khóc ướt nhòe của cô.
Sao mỗi lần đều bị người đàn ông này bắt gặp lúc cô chật vật
Lâm Chi Nam lập tức che mặt quay đầu đi.
Đột nhiên đèn trong phòng khách tắt, toàn bộ căn phòng rơi vào bóng tối, chỉ có ánh trăng ảm đạm chiếu từ ban công vào.
Theo đó là cô rơi vào trong ngực anh ta, tay Ôn Thời Khải mơn trớn tóc cô, mang theo chút dỗ dành trẻ con.
“Như thế có phải sẽ không ai thấy được?”
Rất kỳ diệu, con người ta cả đời vĩnh viễn không thoát được trạng thái trẻ con, không ai dỗ dù là khóc đến tê tâm liệt phế, chẳng qua chỉ giây lát thế mà im bặt.
Bởi vì biết không ai quan tâm.
Nhưng một khi nếu như có người an ủi bạn, nỗi niềm chua xót tiềm tàng suốt 19 năm qua, giống như mở van nước, không đến lúc khô cạn, quyết không bỏ qua.
Lâm Chi Nam tựa vào l ng ngực của anh ta, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của Ôn Thời Khải, từng chút từng chút, giống như an ủi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận