Chương 78

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 78

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chỉ một năm trước, Vu Triều đã tham gia vào một hoạt động cứu hộ vụ nổ.

Trong cuộc giải cứu đó, hai lính cứu hỏa trẻ tuổi đã thiệt mạng trong số các đội cứu hỏa đến hỗ trợ. Vu Triều cũng gần như dạo quanh quỷ môn quan một lần, để lại vết bỏng trên cánh tay.

Vu Triều luôn nói mình là vận khí tốt, nhưng may mắn sao có thể có thể ập đến với anh lúc nào không hay.

Tạ Linh Lăng cuối cùng cũng biết được nguyên nhân vụ nổ kia là một tàn thuốc lá nho nhỏ.

Mặc dù Vu Triều chưa bao giờ để ý Tạ Linh Lăng hút thuốc, nhưng trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Cô mở ngăn kéo, lấy ra nửa bao thuốc bên trong, ném vào thùng rác.

Cũng bắt đầu từ ngày này, Tạ Linh Lăng người vốn nghiện thuốc lá đã bỏ hẳn thuốc lá.

Cô nghĩ rằng dù những ngày tháng phía trước có vất vả đến đâu, cô cũng sẽ không bao giờ hút thuốc nữa.

*

72 giờ trôi qua, Tạ Linh Lăng cuối cùng nhận được cuộc gọi của Vu Triều.

Giờ khắc này, trái tim Tạ Linh Lăng cuối cùng tạm thời rơi xuống đất

Giọng nói của Vu Triều ở đầu dây bên kia nghe có vẻ rất mệt mỏi, anh nói với Tạ Linh Lăng: “Ngoan nhé, em đừng lo lắng cho anh. ”

Quá mệt mỏi, giọng nói của anh khàn hơn bình thường, nghe rất có từ tính nhưng cũng làm cho người ta đau lòng.

Tạ Linh Lăng sốt ruột hỏi: “Khi nào anh có thể về? ”

Vu Triều nói: “Nhanh thì hai ngày, chậm thì một tuần. ”

‘’Anh nhất định phải chăm sóc bản thân đấy!’’

“Được, anh biết rồi. Em cũng vậy nhé, hãy nhớ ăn uống đúng giờ đấy. ”

‘’Vu Triều!’’ Tạ Linh Lăng vội vàng gọi tên anh, cô linh cảm cuộc điện thoại kiểu này sẽ không kéo dài được bao lâu, vì vậy cô không nhịn được nói: “Em rất nhớ anh.”

“Bé Tròn, anh cũng nhớ em.”

Cuộc điện thoại chỉ kéo dài ba mươi giây, Vu Triều bởi vì công việc, không thể nói quá nhiều.

Đó gần như là hai ngày khó khăn nhất đối với Tạ Linh Lăng, cô không ăn không ngủ được, trong lòng lo lắng từng chút một tăng lên, tuy rằng biết tình hình tiền tuyến không tính là nguy hiểm, nhưng cảm giác lo lắng của cô không hề giảm bớt.

Vào ngày thứ bảy Vu Triều rời đi, tối hôm đó, Tạ Linh Lăng hoảng hốt nghe thấy tiếng gõ cửa nhà.

Ngoài cửa thậm chí còn nhớ tới giọng nói của Vu Triều: “Bé Tròn, mở cửa cho anh nào. ”

Tạ Linh Lăng còn tưởng rằng cô bị ảo giác, nhưng cho dù là ảo giác cô cũng chạy như điên tới mở cửa.

Vừa mở cửa ra, một người đàn ông bị cháy nắng đứng bên ngoài, anh nhếch miệng cười với một đôi mắt trong suốt nhìn Tạ Linh Lăng, dưới cánh tay kẹp một cái mũ, một tay cầm một ít trái cây.

Vu Triều nháy mắt với Tạ Linh Lăng đang ngơ ngác, trên khuôn mặt gầy gò mang theo vài phần cảm giác không kiềm chế được, nói: “Sao vậy? Em không nhận ra bạn trai của mình sao? ”

Tạ Linh Lăng cuối cùng cũng nhận ra mọi thứ trước mắt không phải ảo giác, cô lao vào vòng tay của Vu Triều, gắt gao ôm chặt lấy người mà cô ngày đêm nhớ mong.

Vu Triều cười vỗ lưng Tạ Linh Lăng, nói: “Trên người anh bẩn lắm. ”

“Không bẩn!’’

Vu Triều ném mũ và hoa quả trên tay mình xuống, một tay trực tiếp ôm Tạ Linh Lăng lên.

Anh để cô ngồi trên tủ giày ở cửa ra vào, mắt nhìn ngang tầm mắt cô, nghiêm túc hỏi cô: “Có nhớ anh không? ”

Đây là lần đầu tiên Vu Triều nhìn thấy Tạ Linh Lăng lo lắng cho mình như vậy, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng hài lòng.

Tạ Linh Lăng gật đầu, đưa tay kéo cổ áo Vu Triều: “Em muốn anh ôm em. ”

“Ừm, ôm đây nè.”

“Không muốn tách ra.”

“Được, chỉ cần em không buông tay, em muốn ôm bao lâu cũng được.”

Anh ôm cô cùng nhau đi vào phòng tắm, mở vòi sen lên, để cho dòng nước ấm tưới lên cơ thể của nhau.

Chỉ trong một tuần, Vu Triều đã gầy đi mười cân. Lúc trước anh vốn không mập, bây giờ đường cong trên người anh càng thêm cứng rắn rõ ràng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận