Chương 78

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 78

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Anh nhẹ nhàng đáp lại cô: “Chỉ hỏi mấy ngày nay anh đi đâu mà không về.”

Trong mắt cô ẩn chứa một nụ cười, cô chỉ lặng lẽ nhìn anh mà không nói một lời.

Hơi nóng dâng trào trong lòng anh, Cố Quyết lần này không nhịn nổi, anh cúi người xuống, vòng tay qua vai cô, hôn lên khóe môi có mùi thơm của đào, tự trả lời: “Anh nói là ở cùng với bạn gái.”

Đó là mùa đông ấm áp nhất mà Bùi Gia Mạt từng trải qua.

Anh thậm chí còn ở bên cô trong dịp lễ hội mùa xuân. Cha mẹ anh đều đi Úc, anh từ chối đi cùng họ với lý do rất đơn giản và thô bạo.

“Con muốn ở lại đón năm mới với Gia Mạt.”

Trên bàn ăn, bố anh ngừng ăn, bối rối hỏi: “Gia Mạt là ai?”

“Bạn gái của nó đấy.” Mẹ anh mỉm cười, trả lời thay anh

“Con có bạn gái à?” Bố anh hoàn toàn khó hiểu nhìn anh, “Con có bạn gái lúc nào vậy? Sao bố lại không biết thế?”

Cố Bội Cẩn trừng mắt nhìn ông: “Ông thì biết gì chứ? Suốt ngày chỉ biết bận việc chẳng về nhà gì hết “

Bố anh chỉ cười, chẳng nói gì nữa.

Nhưng trước khi đi, ông đã gọi anh vào phòng làm việc, nói chuyện rất lâu.

Bùi Gia Mạt hỏi bố anh nói gì, nhưng anh mỉm cười và từ chối trả lời.

Vào đêm giao thừa, Cố Quyết đưa Bùi Gia Mạt đến nơi ở nơi anh đã sống từ nhỏ.

Biệt thự nằm ở một khu giàu có ven sông ở ngoại ô phía đông, cách thành phố gần một giờ lái xe, điều khiến Bùi Gia Mạt ngạc nhiên là Cố Quyết đã có bằng lái xe và lái rất thành thạo.

Trên đường đi, hai người họ phải chạy xe qua mấy con dốc hẹp rợp bóng cây, dây leo trèo quanh các bức tường, nắng xuyên qua kẽ lá, những tán lá tươi tốt khẽ đung đưa theo gió.

Ông lão bên đường ngồi trên một chiếc ghế bằng liễu gai và chợp mắt.

Hôm đó, Cố Quyết đỗ xe ngoài sân, nắm tay cô đưa về nhà.

Phòng của anh ở góc phía tây ở tầng hai, cạnh phòng piano, anh mở cửa ra, ánh nắng tràn vào căn phòng tối, anh bước vào kéo rèm rồi nói với cô: “Nghỉ hè hai đứa nhỏ của dì anh sẽ đến đây, đây là phòng tụi nó luyện đàn.”

Bên cạnh giá đàn có treo ảnh của hai cô bé, khoảng năm sáu tuổi, mặc quần áo giống nhau, trên đầu đeo hai chiếc nơ giống hệt nhau, Bùi Gia Mạt đặt bức ảnh xuống: “Họ là song sinh à?”

“Ừ “

“Dễ thương thật. “

Cố Quyết lắc đầu, bất lực nói: “Ồn ào lắm.”

Hai đứa trẻ này ở đây chẳng an phận được ngày nào, tụi nó tập đàn trong khi anh ngủ, chạy nhảy liên tục xung quanh khi anh học, đứng khóc lóc ăn vạ khi anh đang luyện tập.

Nên khi Bùi Gia Mạt hỏi: “Anh không thích trẻ con à?”

Anh gần như trả lời không chút do dự: “Anh không thích.”

Cửa phòng ngủ của anh hé mở, anh bế cô vào, một mặt tường toàn bộ là cửa sổ kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn, khung cảnh bên ngoài cửa sổ bị những cành cây du trong sân che khuất một nửa, xa xa là sông núi.

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ, mùi cỏ cây hoa đua nở tràn ngập khắp căn phòng. Trên bức tường màu nâu ấm áp gần đầu giường treo mấy cây vợt tennis, bàn học đặt trước cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mấy cuốn sách giáo khoa cấp hai chồng lên nhau trước bàn.

Tuy nhiên, điều đầu tiên khiến cô chú ý chính là tấm ga trải giường màu xám đen.

Sẽ bị bẩn mất.

Cô nghĩ thầm.

Quả nhiên.

Tầng hai còn có một phòng vẽ tranh chưa xem xong nên bọ họ bèn lăn lộn trên giường, quần áo lần lượt vương vãi bên giường, Cố Quyết cởi chiếc áo phông cuối cùng, cúi người xuống, nằm giữa hai chân cô bắt đầu liếm mút âm đạo của cô. Ngay khi đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại đến gần cô, một cảm giác ngứa ran lan khắp cơ thể cô, ánh mặt trời không kiềm chế gì chiếu vào đó, những ngọn núi xa xa ngoài cửa sổ đều xanh tươi.

Bùi Gia Mạt cọ bắp chân của mình vào bờ vai rộng của anh, “Anh ơi… Rèm cửa chưa kéo…”

Bình luận (0)

Để lại bình luận