Chương 78

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 78

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tia Hy Vọng Mong Manh
“Hòa Hòa, ăn cơm thôi.”
Tuế Hòa khẽ nghiêng vai.
Cừ Chiêu cầm lấy bát sứ, độ ấm vừa phải. Cháo trắng trong bát trông có vẻ nhạt nhẽo, nhưng đã được nêm nếm gia vị, mùi rất thơm. Hắn nếm thử một miếng, biết Tuế Hòa sẽ thích hương vị này mới đưa về phía cô.
Tuế Hòa vẫn đang ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng khi Cừ Chiêu múc nửa thìa cháo đưa đến miệng, cô sẽ hé môi, không sợ nóng cũng chẳng sợ nguội, cứ thế nuốt xuống, một sự tin tưởng tuyệt đối.
Ăn xong bát cháo, sau lưng Tuế Hòa rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Cừ Chiêu lấy khăn tay, vén vạt áo sau lưng cô lên, vươn tay vào trong, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô. “Có phải nóng lắm không?”
Tuế Hòa thờ ơ, vẫn không nói lời nào.
Cừ Chiêu đã quen với điều đó. Lau mồ hôi xong, hắn ngồi xuống bên cạnh Tuế Hòa, cùng cô ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Hắn thì thầm: “Hôm nay trời nóng, không thích hợp ra ngoài chút nào. Ở trong phòng vẫn thoải mái hơn, đúng không?”
Không có ai đáp lời.
Đã một tuần lễ Cừ Chiêu không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, ngay cả xương khớp cũng bắt đầu nhức mỏi vì căng thẳng.
Hắn đau lòng cho Tuế Hòa vô cùng.
Vậy nên, rất nhiều lời đã nhịn trong lòng bấy lâu nay, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói ra.
“Anh giúp em chữa bệnh, được không?” Cừ Chiêu vuốt ve mu bàn tay cô, “Bảo bối, em biết đó, anh là bác sĩ, anh có thể trị bệnh cho em, đúng không?”
Người khác dặn không nên kích thích Tuế Hòa thêm nữa, hạn chế nói những từ nhạy cảm như “chữa bệnh”, bởi đó chính là cách Lý Y đã dùng để ngụy trang việc làm tổn thương Tuế Hòa.
Nhưng Cừ Chiêu thật sự không nhịn được nữa.
Hắn sợ cả đời này Tuế Hòa sẽ không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa.
Có lẽ bởi vì người nói ra những lời này là Cừ Chiêu, người mà Tuế Hòa tin tưởng, thế nên cô không có phản ứng kịch liệt nào như trong tưởng tượng. Nhưng khi nghe thấy hai từ “bác sĩ”, đáy mắt cô hơi gợn sóng. Cô quay đầu nhìn về phía Cừ Chiêu, vẫn không nói một lời.
Ánh mắt kia lại như đang nói: Em biết anh là bác sĩ.
Cừ Chiêu thấy cô có phản ứng, kích động đến nỗi đầu ngón tay không kìm được run rẩy. Hắn giúp cô vén sợi tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai, “Muốn nói chuyện phải không?”
Tuế Hòa vẫn chỉ nhìn hắn chằm chằm.
“Có phải muốn nói chuyện không? Không sao đâu, đừng sợ, em cứ nói ra, anh sẽ lắng nghe.”
Đừng sợ.
Tuế Hòa nhớ lại, trước kia vào những lúc cô tuyệt vọng nhất, Cừ Chiêu sẽ luôn nói như vậy, ôm cô vào lòng, bảo cô đừng sợ.
Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, thanh âm trầm thấp, như người vừa thoát khỏi cơn khát cháy bỏng trên sa mạc.
“…Nếu, không chữa khỏi thì sao?”
Đã lâu lắm rồi không mở miệng, chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, cô vừa nói xong đã bắt đầu thở gấp.
Cừ Chiêu vội vàng vuốt lưng giúp cô thuận khí, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên sống lưng mảnh khảnh.
Tuế Hòa dần dần bình ổn lại hơi thở.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Quá mức yên tĩnh. Cừ Chiêu đứng sau lưng Tuế Hòa, lòng bàn tay vẫn đặt trên lưng cô nhưng không phát ra thêm bất kỳ tiếng động nào.
Tuế Hòa mím môi, muốn quay đầu lại. Vừa mới cử động tay, bất ngờ, có một giọt chất lỏng ấm nóng rơi vào kẽ ngón tay cô.
Cô chần chừ rút tay về, ngơ ngác nhìn Cừ Chiêu.
Có vẻ Cừ Chiêu không hề biết bản thân đang khóc. Hắn nở một nụ cười, hôn lên trán Tuế Hòa.
“Không chữa khỏi cũng không sao.”
“Em đã có anh rồi.”
Nếu cả đời này em bài xích đám đông, vậy thì anh sẽ dùng cả đời này ở bên cạnh em.
Yên tâm đi, em sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa.
Dạo gần đây Tuế Hòa nói nhiều hơn hẳn.
Cừ Chiêu thực sự phấn khởi, cả ngày chỉ ở nhà bầu bạn cùng cô.
Cho dù hắn nói mười câu, Tuế Hòa chỉ đáp lại một câu, hắn vẫn vui vẻ hồi lâu.
“Anh không đi làm à?”
Tuế Hòa nhìn Cừ Chiêu đang mát xa cổ chân cho cô, nhẩm tính trong lòng, hình như đã một tuần rồi Cừ Chiêu không đến bệnh viện.
“Xin nghỉ rồi.” Cừ Chiêu dừng động tác lại, “Em muốn anh đi sao?”
Tuế Hòa im lặng vài giây mới nói: “Em chỉ không muốn vì em mà ảnh hưởng đến công việc của anh.”
“Không sao.”
Hắn cam tâm tình nguyện.
Cừ Chiêu tiếp tục cúi đầu xoa bóp cổ chân giúp cô. Mấy ngày nay Tuế Hòa ngủ không yên giấc, nửa đêm chân cô hay bị chuột rút, hắn phải xoa ấn giúp cô nhiều lần, để cô không bị mất ngủ.
Tuế Hòa khẽ rụt chân lại, đột nhiên ôm chầm lấy hắn, “Cừ Chiêu.”
Toàn thân Cừ Chiêu cứng đờ trong giây lát, nhưng rất nhanh lại thả lỏng. Tuế Hòa vẫn dịu dàng như thế.
Cô của trước kia tựa như mặt trời mùa đông ấm áp.
Cô của hiện tại tựa như làn gió đầu mùa xuân tươi mát.
Tuế Hòa là cô gái được lớn lên trong tình yêu thương che chở, được giáo dục trong môi trường tốt nhất. Sự hồn nhiên lương thiện thể hiện trong từng cử chỉ, không hề có chút dáng vẻ kệch cỡm giả tạo nào.
Mỗi khi cô vô tình tỏa ra sức hấp dẫn của bản thân, trái tim Cừ Chiêu lại mềm nhũn ra như bột phấn, hòa tan vào dòng nước ấm áp.
“Sao thế?” Hắn hỏi.
“Anh đừng lo lắng cho em, em không sao đâu.”
Cừ Chiêu ôm chặt cô hơn, không nói gì.

Bình luận

Để lại bình luận