Chương 78

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 78

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mùa thu nước Canada rực rỡ sắc vàng và đỏ của lá phong. Tiết trời se lạnh, không khí trong lành, dễ chịu.
Một chiếc limousine đen bóng sang trọng lướt êm trên đường phố Ottawa, thu hút sự chú ý của người đi đường. Trong xe, Cổ Hách Tuyền – tân Chủ tịch Tập đoàn Cổ Thị – đang ngồi với vẻ mặt cau có, khó chịu như vừa nuốt phải ruồi.
“Cái quái gì thế này? Lễ hội ma quỷ gì à mà nhà nào cũng lôi đồ đạc ra đường thế?” Hắn càu nhàu, nhìn qua cửa kính thấy người dân đang bày bán đồ cũ trước cửa nhà.
Âu Tỉ ngồi ghế lái, vừa lái xe vừa tủm tỉm cười. “Đây là ‘thị trường ngày nghỉ’, người ta dọn nhà bán đồ cũ đấy ông tướng ạ. Bớt nhăn nhó đi, làm xấu cả cái xe.”
Cổ Hách Tuyền hừ lạnh. Hắn vừa mới tiếp quản Cổ Thị, công việc ngập đầu ngập cổ, một ngày kiếm ra cả tỷ bạc nhưng lại không có thời gian tiêu. Đã thế, tên trợ lý đắc lực kiêm bạn thân Phó Hoành lại “quất ngựa truy phong”, bỏ mặc hắn xoay xở với đống hồ sơ cao như núi để chạy sang Canada hú hí với vợ.
“Cậu xem hắn có quá đáng không? Công ty là của một mình tôi chắc? Hắn trốn sang đây mấy tháng rồi, vợ đẻ thì cũng đẻ rồi, sao còn chưa chịu về? Hay hắn định định cư luôn ở đây làm nông dân?” Cổ Hách Tuyền tuôn một tràng oán trách.
Âu Tỉ liếc nhìn ông bạn già, cười châm chọc: “Nếu vợ cậu mang thai đôi, lại từng bỏ đi một lần, cậu có dám rời nửa bước không? Hắn đang ‘chuộc lỗi’ đấy, hiểu chưa?”
Xe dừng lại trước một con phố rợp bóng cây. Hai người đàn ông cao lớn, khí chất ngút trời bước xuống xe, lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Họ len lỏi qua những gian hàng đồ cũ, né tránh những đứa trẻ đang chạy nhảy nô đùa.
“Ái!” Cổ Hách Tuyền kêu lên khi một đứa bé trai lao sầm vào bụng hắn. Hắn nhăn mặt định mắng thì Âu Tỉ đã cười xòa xoa đầu đứa bé.
“Này, nhìn kìa!” Âu Tỉ huých tay Hách Tuyền, chỉ về phía xa.
Cổ Hách Tuyền nheo mắt nhìn. Trời đất ơi! Hắn có nhìn lầm không? Dưới tán cây phong đỏ rực, một người đàn ông mặc áo len cổ lọ xám tro, dáng vẻ thư thái, đang ngồi… bán búp bê cũ! Đó chẳng phải là “Phó Diêm Vương” lạnh lùng, tàn nhẫn, khiến giới thương trường Đài Loan khiếp sợ sao? Bây giờ hắn đang mỉm cười hiền từ, mặc cả từng đồng xu với hai đứa trẻ con mũi dãi tèm lem.
“Hai đồng thôi nhé chú?” Đứa bé trai giơ hai ngón tay lên, mắt long lanh năn nỉ. Phó Hoành cười, xoa đầu thằng bé: “Được rồi, bán cho cháu đấy. Nhớ tặng cho bạn gái nhé.”
Cổ Hách Tuyền và Âu Tỉ há hốc mồm. Tên này bị vợ “thuần hóa” đến mức này rồi sao?
“Kiếm được một đồng rồi nhé.” Phó Hoành quay lại, giơ đồng xu lên khoe với người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế trắng bên cạnh.
Tinh Thần mỉm cười dịu dàng, bụng bầu vượt mặt nhô lên sau lớp váy hoa rộng thùng thình. Cô trông đầy đặn hơn, sắc mặt hồng hào, toát lên vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ đang mang thai. Cô đưa tay ra đón lấy đồng xu, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận