Chương 78

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 78

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

La Nam Nam đọc vài lần, tấm tắc kỳ lạ: “Lần này trò khôi hài của nhà họ Lâm đúng là đủ loại cẩu huyết, chỉ vì cái dự án bí mật kia liên quan tới việc hợp tác của hai nhà. Thời gian của vụ này kéo dài vô cùng lâu, giống như là buộc Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ ở chung với nhau rồi tặng điểm kinh nghiệm tình cảm vậy.”
Mộc Trạch Tê yên lặng nghe, hướng đi của cốt truyện không thể thay đổi và tránh né. Đây cũng là con đường mà Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ phải đi nếu bọn họ là nam chính và nữ chính.
Từ lúc vừa rồi khi Lâm Thi Vũ nói có chuyện phải nói với Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê lập tức biết việc này đã thành. Nghiêm Kỷ là một người nói là làm, đêm nay chắc bọn họ sẽ xuất phát tới núi Hồng Hà – quê của Lâm Thi Vũ.
Mộc Trạch Tê yên tâm khi xác định bản thân đi theo cốt truyện không có vấn đề. Cô chỉ nói với La Nam Nam một chút cốt truyện, không nói nhiều lời về việc gây xích mích với Lâm Thi Vũ, càng không đề cập đến mình và Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tê nghĩ Nam Nam vẫn luôn che chở mình thì mình cũng nên che chở Nam Nam. Không nên vì cốt truyện mà lo lắng khiến tinh thần phiền muộn. Nam Nam cũng có cuộc sống của cô ấy.
Nam Nam và Mộc Trạch Tê đọc lại toàn bộ cốt truyện để nhìn rõ nguyên nhân và kết quả.
Cô ấy cũng nhắc nhở Mộc Trạch Tê vô số lần rằng hiện giờ đám nhà họ Lâm kia đã động chân động tay thật. Bình thường nói chuyện kì quái với Lâm Thi Vũ vài lần là được, không cần can thiệp vào.
Việc của nữ chính cứ để cho nam chính và nam phụ làm. Mộc Trạch Tê chỉ cần nằm yên như cá phơi khô thẳng đến khi cốt truyện kết thúc.
Mộc Trạch Tê tất nhiên là nghe lời nhắc nhở của La Nam Nam.
La Nam Nam vừa lòng gật đầu và khóa lại “Tiểu thuyết” dưới tầng tầng lớp lớp mật mã. Không nhịn được cảm thán, giọng rất chua: “Quả nhiên là vai chính! Còn trẻ tuổi vậy mà đã làm nên sự nghiệp! Đều là học sinh cấp ba sao mà sao khác biệt nhiều như vậy! Tớ xuyên sách không có sự nghiệp cũng coi như thôi đi, đã thế còn mỗi ngày nằm trong bệnh viện! Đúng là khiến đội quân xuyên sách mất mặt.”
Mộc Trạch Tê cười nói: “Hiện giờ không phải tất cả những gì cậu làm là để đi chu du khắp thế giới khi cốt truyện kết thúc hay sao?”
La Nam Nam ôm vai Mộc Trạch Tê sợ cô đau lòng: “Cũng đúng. Cậu là nữ phụ cũng không cần phải thảm như vậy nữa. Tình cảm của Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ để cho bọn họ tự xử thôi.”
Mộc Trạch Tê có tiếc nuối nhưng sẽ không khổ sở. Chuyện của mình và Nghiêm Kỷ rất nhanh sẽ bị cuốn đi theo cốt truyện, sẽ trở lại cốt truyện chính.
Điếu thuốc cháy đến chỗ ngón tay Nghiêm Kỷ, gây ra vết bỏng nhỏ. Lúc này Nghiêm Kỷ mới lấy lại tinh thần.
Anh không đổi điếu thuốc mới mà giơ tay ngậm đuôi thuốc vào miệng, hút một hơi cuối cùng thật sâu. Sương khói từ từ nhả ra phảng phất trên khuôn mặt anh, không ai biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy được đường nét khuôn mặt sắc bén kia.
Mùi thuốc lá dần tràn vào trong phòng khiến Mộc Trạch Tê mở cửa ra nhìn vì nghĩ có người hút thuốc trên ban công. Nhưng mở cửa ra lại không thấy bóng người mà chỉ thấy một đầu lọc điếu thuốc bị ném xuống đất, giống như vừa mới tắt…

Tinh thần La Nam Nam không tốt, lại nhanh chóng ngủ thiếp đi. Đúng lúc Trần Triết trở về, La Nam Nam ngủ mơ màng nhìn thấy Trần Triết: “Trần Triết à, đưa nữ phụ đáng thương về cho tôi.”
Trần Triết không kinh ngạc trước lời nói của La Nam Nam, gật đầu đưa Mộc Trạch Tê ra ngoài.
La Nam Nam nói, Nghiêm Kỷ đã biết quá nhiều tin tức. Dựa vào những thứ này, Nghiêm Kỷ sẽ tìm được manh mối cực lớn.
Nghiêm Kỷ ngồi trong xe gọi điện thoại hỏi thăm từng người, hỏi về tình huống của La Nam Nam, ngoại trừ việc không kịp tra ra kết quả nhưng cơ bản đều hoàn toàn chính xác.
Nhìn kết quả nhận được, con ngươi Nghiêm Kỷ co rụt lại, vô cùng kinh ngạc.
Thoáng chốc đã tiết kiệm được nhiều sức lực như thế, không cần đi núi Hồng Hà điều tra nữa, chỉ cần nắm được vài chứng cứ là được rồi. Càng không cần nhà họ Nghiêm tốn nhiều tiền của đi làm những việc vô ích kia.
Nghiêm Kỷ còn cho người điều tra rõ tình hình trong nhà của La Nam Nam, nhà cô ấy vô cùng trong sạch. Mà La Nam Nam không phải bị bệnh tâm thần, cũng không phải tà giáo gì cả.
Nhiều tin tức không muốn cho người ta biết qua lời La Nam Nam nói đã hiện ra rõ ràng. Xuyên sách? Như vậy những chuyện kì lạ cô nói là thật…
Nghiêm Kỷ để điện thoại xuống, ngón tay khẽ run lên, giống như đang hỏi bác Trần cũng như đang hỏi mình: “Bác Trần, bác nói xem thế giới này của chúng ta có thật không?”
Bác Trần khó hiểu, nhìn Nghiêm Kỷ với vẻ mặt kì lạ giống như bị thứ gì làm cho chấn động.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài âm trầm nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy Trần Triết đưa Mộc Trạch Tê ra ngoài.
Nghiêm Kỷ lẩm bẩm: “Cậu từng nói xuyên sách “Vô thức xé rách linh hồn”? Cốt truyện? Nam nữ chính? Vì những thứ này sao? Thì ra đây là thứ tớ không biết?”
“Bác Trần, có việc cần tìm người làm.”
Nghiêm Kỷ ngồi trong xe gõ ngón tay, bác Trần xuống xe chờ.
Một người bảo vệ cầm di động, vội vã bước tới trước xe. Bác Trần nhận di động, đưa đối phương rất nhiều tiền mặt, bảo anh ta chờ một lát, chút nữa còn phải trả lại.
Nghiêm Kỷ ngồi trong xe bật máy tính lên, bác Trần cung kính đưa di động cho Nghiêm Kỷ. Nghiêm Kỷ mở máy phá khóa, dùng dây cáp kết nối điện thoại với máy tính, chuyển dữ liệu bên trong qua.
Tất cả thuận lợi chỉ kẹt ở mật mã, Nghiêm Kỷ nhíu mày.
Đây là sản phẩm của là một công ty ở nước ngoài chuyên làm mật mã bảo mật, nếu muốn mở khóa cần phải tốn nhiều thời gian. Nghiêm Kỷ chỉ có thể dùng chương trình phức tạp hồi phục nội dung trước mắt, tạm thời không mở được nội dung bên trong.

Bình luận (0)

Để lại bình luận