Chương 78

: Triệu Trúc vì con trai mà cầu hôn với nhà họ Lạc, Lạc Minh và mẹ thẳng thắn tất cả (phần 5)

Luật hôn nhân của nước Z chia làm ba loại hình thức hôn nhân, một là hộ khẩu hai bên phân ra gia đình hai bên giữ lại quyền thừa kế tài sản của mình, hai là O hoặc nhà gái gia nhập bên kia mà không có quyền thừa kế tài sản của mình, ba là A hoặc nhà trai gia nhập bên kia không có quyền thừa kế tài sản của mình.

Dưới pháp luật, tự nhiên cũng có những gia đình có quy củ khác nhau, hộ khẩu nhà họ Lạc vào nhà người khác thì coi như người ngoài, không thể tham dự chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, chẳng hạn như một yến tiệc nào đó sẽ không có quyền xử lý.

”Còn có chuyện gì, cứ để người trong nhà nói với người nhà họ Triệu đi.” Lạc Minh dời núi lớn sau lưng ra: “Muốn đổi con lấy cái gì, cứ việc nói với bọn họ.”

Không ai trong nhà họ Lạc dám khiêu chiến với Triệu Trúc, với nhà họ Triệu, cho dù là bố anh đã lăn lộn đến kiểu địa vị này cũng không được.

”Có phải con cực kỳ hận mẹ? Hận người trong nhà không?”

”Không hận.” Lạc Minh suy nghĩ một lúc, đổi cách nói: “Hiện tại không hận, không có giá trị gì, đã nghĩ thông suốt rồi. Tiêu Trạch còn đang chờ con, con đi về trước.”

Ân Duyệt nhìn bóng lưng Lạc Minh đi xa, thẳng cho đến khi anh đi vào góc rẽ, ánh mắt vẫn dừng lại ở phương hướng anh rời đi, trong hốc mắt là nước mắt cuồn cuộn không ngừng.

Đã quá muộn, bà phát hiện quá muộn, mặc kệ là sơ suất bỏ bê Lạc Minh, hay là chuyện Lạc Minh xúc động thay đổi giới tính.

Anh nói đi tới cuộc đời này là lỗi của anh, nhưng thế nào cũng không chịu người làm mẹ này mới sai, bà vốn không nghĩ mình có thể vào nhà họ Lạc, chỉ có thể giữ lại một sinh mạng nhỏ ở với mình, không nghĩ tới sẽ phát triển đến tình trạng hôm nay.

Rõ ràng bà có thể chỉ có một mình Lạc Minh, nhưng lại bởi vì suy đoán và hoài nghi của người nhà họ Lạc mà sinh hạ Lạc Phồn, để cho Lạc Minh chịu đựng ủy khuất nhiều năm như vậy, bà còn bất tri bất giác gia nhập vào đội ngũ bạo ngược.

“Xin lỗi… Là lỗi của mẹ… Đều là mẹ sai…”

Lạc Minh đứng ở xa xa, nhìn mẹ ở bên ngoài gió lạnh hồi lâu, xoay người đi tìm Lạc Phồn, bảo cậu đi gọi mẹ vào, còn mình thì đi tìm Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch ở trong phòng học thêm tiếng nước ngoài.

“Đã thi tốt nghiệp trung học rồi, đầu óc không ổn, học có vào không?” Lạc Minh cười nói.

Tiêu Trạch ngẩng đầu, nhìn anh đi về phía mình, vội kéo ghế qua cho anh ngồi, vừa nói: “Chẳng phải em vẫn chưa bao giờ dùng đến đầu óc sao? Chỉ có lúc đầu dùng không tốt, cũng không thể nói sau khi dùng rồi mà vẫn vô dụng.”

“Em còn biết mình vẫn luôn không dùng đầu óc của mình à?”

”Biết biết, đều là em sai rồi, sau này nhất định sẽ học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước.”

Lạc Minh nhớ tới thằng nhóc khi còn bé không muốn làm bài tập, nằm trên mặt đất lăn lộn làm khó bảo mẫu, trong lúc nhất thời có cảm giác mình lại gặm miếng thịt tươi này, khẩu vị quá nặng.

Dù sao thì hắn cũng là một đứa nhóc thậm chí còn không biết tự đi vệ sinh, nước mũi nước mắt đầy mặt nhưng lại không biết xấu hổ đứng trước mặt anh.

“Anh Lạc Minh, anh cười cái gì?” Nhìn khóe miệng Lạc Minh, Tiêu Trạch không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

”Nhớ tới khi em còn bé, đột nhiên có chút chán ghét, đêm nay không xuống miệng gặm em được.”

________________

Bình luận

Để lại bình luận