Chương 78

Mộ Lôi nhìn trên cổ mình xuất hiện một vết đỏ do anh vừa tạo ra, lại trùng hợp đè trúng lên vị trí chiếc vòng cô đeo hôm nay. Trái tim cô giống như bị người ta gõ mạnh một cái, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
“Chủ nhân… Hu hu…”
Cô nghe thấy Quyền Đình thở dài một hơi, anh xoay người ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng cô, tay kia xoa đầu cô an ủi.
“Không sao, ngoan.”
Anh liên tục vỗ nhẹ lên lưng cô giúp cô thuận khí, những lời an ủi đơn giản nhưng lại giúp cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Ừm…”
Mộ Lôi nhìn thấy tây trang của anh bị dính nước mắt của mình thì ngượng ngùng che mặt. Cô đúng là không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, không ngờ chỉ vì một hành động an ủi đơn giản của anh mà có thể khóc lóc thành như thế này.
“Chủ nhân, xin lỗi, gây thêm phiền toái cho anh rồi…” Mộ Lôi nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé đặt bên hông anh khẽ đẩy một cái: Em, em đi sửa soạn lại một chút.” Nói xong thì lập tức chạy vào phòng tắm.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Quyền Đình đang ngồi trên giường của cô, nhìn chăm chú những khung ảnh để trên tủ đầu giường.
Mộ Lôi vội vàng chạy tới, gọi một tiếng “Chủ nhân”, rồi quỳ xuống dưới chân anh.
Quyền Đình ừ một tiếng, quay đầu vươn tay nâng mặt cô lên, dịu dàng hỏi: “Lát nữa em muốn đi đâu? Đi dạo phố hay là đi xem phim?” Biểu cảm ôn nhu cứ như những chuyện vừa rồi hoàn toàn không xảy ra vậy.
“Chủ nhân quyết định là được rồi.” Mũi Mộ Lôi hơi chua xót, cô vội vã tránh mắt đi, không dám nhìn Quyền Đình.
Anh thở dài, kéo cô dậy, để cô ngồi lên giường: “Nói cho tôi biết em đang nghĩ gì?”
Mộ Lôi nhớ lại, Quyền Đình đã từng nói, khi anh để cô ngồi bên cạnh mình có nghĩa là hai người có thể nói chuyện bình đẳng.
Cô sắp xếp lại những suy nghĩ trong lòng mình, sau đó chậm rãi nói, giọng nói hơi run rẩy: “Em cảm thấy mình đã phạm sai lầm, chủ nhân, em xin lỗi. Em như thế mà anh vẫn đối xử tốt với em như vậy, còn dịu dàng với em… Anh như thế khiến em cảm thấy mình càng tồi tệ hơn, em, em…” Mộ Lôi nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, to gan dựa lên vai Quyền Đình, kích động thở hổn hển.
Lời nói của Mộ Lôi vô cùng lộn xộn, nhưng Quyền Đình lại nghiêm túc lắng nghe. Anh chờ thêm một lúc mới chậm rãi lên tiếng: “Chuyện em đeo choker đúng là khiến tôi rất tức giận, nhưng trước đó tôi cũng không nhắc em là không được làm thế. Lần này nổi giận với em tôi cũng có phần sai, xin lỗi.”
Nhìn thấy Mộ Lôi đang định lên tiếng phản bác, Quyền Đình lại giữ bả vai cô lại, nói tiếp: “Em cứ nghe tôi nói hết đã. Nếu như cả hai chúng ta đều có phần sai thì chuyện này hãy dừng lại tại đây. Những cảm xúc của tôi lúc đó là do tôi chưa chỉnh lý tốt, thế nên em không cần tự trách. Tôi cũng đã nói rồi, tôi đối xử tốt với em bởi vì em xứng đáng.”
Nói xong, anh buông tay khỏi vai cô: “Em còn muốn nói gì nữa không?”
Không có, anh đã nói hết tất cả mọi chuyện cả tốt cả xấu rồi, Mộ Lôi không còn gì để nói nữa.
Cuối cùng, tất cả mọi lời cảm động đều hóa thành một câu: “Cảm ơn chủ nhân, em sẽ không tái phạm.”
“Ừ.”
Quyền Đình nghiêng người ôm cô vào lòng, Mộ Lôi ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Thấy cô đã ổn định lại hơn rất nhiều, Quyền Đình mới hỏi lại câu hỏi vừa rồi: “Lát nữa em muốn đi đâu? Đi dạo phố hay là đi xem phim? Đây là phần thưởng dành cho em, thế nên tự em chọn.”

Bình luận

Để lại bình luận