Chương 79

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 79

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Buổi Sáng Tình Tứ Và Lời Thú Nhận Táo Bạo

“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Lương Sở Uyên gật đầu. Em là liều thuốc tốt nhất của anh. Cô chính là cánh cửa đột phá cho rào cản tâm lý của anh.

Buổi tối đầu tiên ngủ lại Vân Thành, hai người ngủ một giấc say sưa không mộng mị. Khi Tô Yểu tỉnh dậy, theo thói quen sờ sang vị trí bên cạnh, lòng bàn tay chạm vào lồng ngực ấm áp khiến cô mở bừng mắt. Cô thở phào nhẹ nhõm, không phải là mơ. Lương Sở Uyên cũng bị cô làm cho tỉnh giấc. Bốn mắt nhìn nhau.

Tô Yểu sờ cằm anh, cười: “Chào buổi sáng.”
Lương Sở Uyên mấp máy môi, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh gì. Trong mắt anh thoáng mất đi chút ánh sáng, anh xoa nhẹ mắt Tô Yểu. Chào buổi sáng.
Tô Yểu không muốn nhìn thấy anh thất vọng, liền lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, từ từ rồi sẽ được. Anh gọi được tên em là em đã vui lắm rồi.”

Thấy cô dỗ dành mình như dỗ trẻ con, Lương Sở Uyên khẽ giãn mày. Anh biết mình nên nghe lời, liền gọi: “Yểu Yểu.” Giọng nói so với hôm qua đã khá hơn nhiều, ít nhất không còn trúc trắc như vậy. Tô Yểu ngọt ngào đáp lại, cười đến cong cả mắt như vầng trăng khuyết, “Em đi rót nước cho anh.”

Lương Sở Uyên lại kéo cô lại. Nằm thêm lát nữa đi. Anh trở về quá vội, chênh lệch múi giờ làm đảo lộn đồng hồ sinh học, đầu có chút đau.

“Được.” Tô Yểu nằm gọn trong lòng anh, hơi ngẩng đầu lên, nhìn yết hầu anh, đưa tay chạm nhẹ vào. Cô cảm thấy chỗ này thật đẹp mắt.
“Ừm?” Lương Sở Uyên bật ra một tiếng khẽ.
Tô Yểu nảy ra ý nghĩ tinh nghịch, đột nhiên cựa quậy trong lòng anh. Mặt hồ yên tĩnh bị ném vào một viên đá, gợn sóng lan ra bốn phía. Anh cúi mắt nhìn. Đừng nghịch.

Tô Yểu không nghe, mặc kệ mà ngẩng cổ lên, hôn lên yết hầu anh một cái. Môi Lương Sở Uyên khẽ mím lại, ánh mắt hoàn toàn tối sầm. Đàn ông buổi sáng không thể trêu chọc. Sau khi Tô Yểu bị lột sạch quần áo mới thấm thía đạo lý này. Trải qua một thời gian dài được nuôi dưỡng và chiều chuộng, cô trở nên vô cùng mẫn cảm. Lương Sở Uyên chỉ cần tùy ý khơi gợi, cô đã run rẩy không thể kiềm chế.

Mới nửa tháng không làm, vách thịt bên trong đã thu hẹp lại rất nhiều. Khi côn thịt tiến vào bị kẹp chặt đến lợi hại, giống như chìa khóa cắm vào ổ khóa không vừa vặn, động cũng không thể động. Lương Sở Uyên đành phải kiên nhẫn vuốt ve cô, hôn môi cô, ngậm chặt rồi lại mút mát bầu ngực như đang đùa giỡn, gieo lên từng dấu dâu tây đỏ mọng, nhìn đầu vú trở nên đỏ bừng, anh vô cùng hài lòng.

Cảm nhận đường đi có dấu hiệu nới lỏng, anh không ngừng cố gắng, xoa nắn hạt ngọc nhỏ xinh, từ trên xuống dưới, chỉ lát sau đầu ngón tay đã kéo ra được sợi chỉ bạc sền sệt. Tô Yểu một chân duỗi thẳng, một chân co lại, hoa huyệt tùy ý mở rộng, nuốt lấy quái vật khổng lồ, căng đến mức cánh môi lật ra ngoài. Cô muốn ôm lấy đầu Lương Sở Uyên đang làm loạn trước ngực mình nhưng lại không thể. Bởi vì hai tay cô đã bị cà vạt trói lại, giơ cao quá đỉnh đầu, tiến thoái lưỡng nan.

Cô nũng nịu gọi: “Bên kia… cũng ngứa.”
Lương Sở Uyên buông miệng ra, bầu ngực thoát khỏi sự giam cầm, bên cạnh còn lưu lại dấu răng mờ nhạt. Anh ngước mắt lên, giữ chặt cằm cô. Chỗ nào ngứa?
Tô Yểu không nói. Nhưng anh lại cố chấp muốn cô nói. Không thắng nổi, Tô Yểu nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng, “Đầu vú… ngứa… Ưm…”

Lương Sở Uyên đắc ý cười, trong mắt sáng rực, hơi thở phả lên bên vú bị bỏ quên kia. Anh há miệng ngậm lấy, nghe cô rên rỉ, eo bụng liền thuận thế thúc lên, nhanh chóng đưa đẩy. Tô Yểu cảm thấy lúc này mình như một tờ giấy bay theo gió, Lương Sở Uyên chính là ngọn gió, muốn cô bay về hướng nào thì cô phải bay về hướng đó. Cơ thể bị lật lại, hai chân quỳ xuống, chiếc cà vạt trên cổ tay tự nhiên lại siết chặt thêm một tấc, chặt đến đau. Cô muốn bảo Lương Sở Uyên cởi ra, nhưng vừa mới mở miệng đã bị anh bất ngờ thúc mạnh vào khiến cô bật ra tiếng kêu ái muội.

“A, lớn quá!”
Lương Sở Uyên như không nghe thấy, anh thở dốc vài tiếng, giày vò cặp mông cong vểnh đầy đặn. Trước mắt là cảnh tượng côn thịt ra vào nộn huyệt, anh xem đến đỏ cả mắt, dương vật lại càng cứng hơn một chút, còn khẽ nhảy lên, đâm vào hoa tâm khiến dòng nước ái ân không ngừng tuôn trào. Tô Yểu ngoại trừ mặt đỏ bừng, cả người cũng chuyển sang màu hồng phấn. Cô bị hạn chế hành động, không thể bám víu vào đâu, chỉ có thể mặc cho Lương Sở Uyên khống chế. Có mấy lần suýt đập đầu vào thành giường, may mà tránh được, trong lúc đường đi co rút lại vô cùng, lại nhận thêm một cái vỗ vào mông. Đáng xấu hổ là, cô lại cảm thấy vô cùng sung sướng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận