Chương 79

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 79

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cái người đi chung với cô ta chính là Tống tổng đấy, cái bắp đùi vàng mà cả cái thành phố này không một ai dám động vào đâu. Cô nghĩ xem đạo diễn có dám mở miệng ra hó hé mắng một tiếng nào không?”

“Khiếp thật! Một lần mà vớ được tới tận hai cái đùi vàng lận cơ đấy. Mà cũng phải thôi, với cái nhan sắc trời cho đó thì vớ mấy cái chả được chứ. Một người thì giúp cô ta tăng thêm độ nhận diện tên tuổi, còn một người thì lại dùng để xào couple tạo tiếng tăm nổi tiếng. Đúng là tâm cơ sâu không lường được mà.”

Lục Hiểu Dư cắn chặt môi dưới, ánh mắt cô phảng phất một chút buồn bã tủi thân. Nhưng người đàn ông kia lại nào muốn cho cô có thêm cơ hội để mà buồn bã suy tư cơ chứ, cái thứ quái gở của hắn cứ như một cái chày sắt đang không ngừng đâm nát tấm thân cô ra thành từng mảnh vậy.

“Anh dừng lại đi! Tôi đã nói anh… a… dừng lại ngay!” Cô hét lên trong bất lực.

Người đàn ông vẫn giữ thái độ điềm nhiên không nói gì, vầng trán hắn lại xuất hiện thêm vài vệt đen khó coi. Tống Ngụy hắn chỉ đáng để cho cô dùng tăng thêm độ nhận diện tên tuổi thôi hay sao? Còn cái tên ảnh đế chết tiệt kia thì lại được cô dùng để xào couple tạo tiếng tăm à?

Trông hắn không đáng để cô làm cái loại chuyện đó hơn hay sao chứ? Khốn kiếp, tướng mạo của hắn thì kém cạnh gì cái cậu ta cơ chứ?

“Dư Dư, em có thích xào couple với cái tên họ Giang kia lắm không?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy vẻ ghen tuông.

Lục Hiểu Dư biết thừa là hắn đang ghen tuông vớ vẩn, chỉ đành phải nhún nhường xuống nước dỗ dành hắn: “Chỉ là để tạo nhiệt độ cho bộ phim thôi mà, việc tăng thêm tuyến tình cảm giữa các diễn viên với nhau cũng là điều dễ hiểu thôi. Sau khi bộ phim quảng bá xong xuôi thì cũng sẽ hết mà… Anh đừng có mà ghen tuông bừa bãi như vậy nữa.”

“Đóng phim thì khóa môi nhau đã đành đi, bây giờ lại còn tỏ ra thân thân mật mật với nhau nữa chứ. Em bảo tôi phải bình tĩnh lại là bình tĩnh lại như thế nào đây, hửm?” Mi tâm hắn nhướng lên đầy thách thức, hắn mạnh bạo nhấn sâu thêm vào bên trong nơi huyệt đạo nhạy cảm của cô.

Lục Hiểu Dư vì cú đâm bất ngờ như trời giáng của hắn, cả người cô liền xiêu vẹo ngả vào tấm vách ngăn phía sau. Một tiếng động lớn vang lên, làm cho sắc mặt cô tức khắc trở nên xanh xao tái nhợt đi trông thấy.

“Có tiếng động gì vậy? Hình như là phát ra từ phòng vệ sinh cuối dãy thì phải?” Tiếng nói bên ngoài lại vang lên.

“Hình như là vậy đấy, chúng ta lại đó xem thử xem sao.”

Khí tức căng thẳng trong căn phòng nhỏ ngày một trở nên lớn hơn, đến nỗi tiếng bước chân đang tiến lại gần cũng trở nên rõ rệt âm vang hơn hẳn. Lục Hiểu Dư vội vàng bịt chặt miệng mình lại, đôi mắt vẫn còn trố lớn đầy thất kinh nhìn người kia.

Tới cái nước này rồi mà hắn vẫn còn có thể tiếp tục động thân được nữa hay sao cơ chứ?

Tống Ngụy thích thú nhìn vào biểu cảm gương mặt đầy hoảng loạn của cô gái nhỏ, bàn tay to lớn của hắn nhịp nhàng đưa đẩy cánh hông cô lên xuống theo từng nhịp điệu. Hắn không thể ngờ được việc chơi trò lén lút vụng trộm ở nơi công cộng như thế này lại có thể đem đến cho hắn một cảm giác khoái lạc mãnh liệt đến như vậy.

Người đàn ông nở một nụ cười ngả ngớn, hắn nhỏ giọng châm chọc trêu ghẹo cô: “Em có thích chơi trò mạo hiểm cảm giác mạnh không hả em yêu?”

“Anh… lại muốn làm cái trò gì nữa đây? Ức!!!” Lục Hiểu Dư ngửa người ra sau, thất kinh chịu đựng thứ vật quái dị vừa nóng vừa cứng đang không ngừng ra vào bên trong mình.

Bụng dạ cô cồn cào khó chịu, cú đâm mạnh mẽ của hắn như thể đang xáo trộn toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô vậy. Cô cắn chặt lấy mu bàn tay mình, cố gắng ngăn lại tiếng rên đầy ái muội đang chực chờ bật ra khỏi cổ họng.

“Có tiếng động gì phát ra từ đây thì phải? Hay là mở cửa ra xem thử không?” Tiếng nói bên ngoài lại vang lên.

“Tọc mạch làm cái gì chứ? Không phải là chuyện của mình thì thôi, chúng ta đi thôi!”

“Lão Phùng lại gọi điện thoại tới nữa rồi kìa.”

Tiếng cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại cũng là lúc lòng dạ Lục Hiểu Dư nhẹ bẫng đi như trút được gánh nặng. Cô trừng mắt nhìn tên đàn ông không hề biết sợ hãi là gì kia, gằn giọng lên tiếng chì chiết:

“Khốn kiếp! Anh hết chuyện để làm rồi hay sao mà lại… A!” Cái tên động dâm chết tiệt này!!!

“Dư Dư, bây giờ anh đang ghen đấy! Ngoan ngoãn để cho anh trút giận đi, đợi trút giận xong xuôi rồi sẽ tính sổ với em sau.” Tống Ngụy vươn tay ra đỡ lấy hai chân cô đứng thẳng dậy, thân dưới hắn luân hồi thúc mạnh tiến sâu vào bên trong mật huyệt ẩm ướt.

Hắn điên cuồng và dồn dập ra vào không ngừng nghỉ. Khiến cho nữ nhân đang nằm gọn trong vòng tay hắn phải thống khổ kêu la không dứt.

Lục Hiểu Dư hứng trọn từng cú thúc mạnh mẽ vào tận sâu bên trong hoa tâm, đầu óc cô như đang quay cuồng trong một mớ hỗn độn không lối thoát. Cô gục đầu lên vai hắn bất lực, hai chân kẹp chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn mà không ngừng run rẩy kịch liệt.

Trước mắt cô giờ đây chỉ còn lại một mảng mờ mịt, một lớp màn sương mờ ảo giăng phủ kín đôi đồng tử trong veo, chỉ chực chờ cô chớp mắt một cái là sẽ rơi rớt xuống tựa như những giọt lệ lưu ly tuyệt đẹp. Thứ nam nhân đang bị dục vọng làm cho mờ mắt mất hết lý trí này, thế quái nào mà cô lại vì hắn mà động lòng hay vậy cơ chứ?

“Dư Dư, em mau ôm chặt lấy anh đi.” Hắn thúc nhẹ vào người cô gái nhỏ một cái, vừa hay khiến cho vật nam tính được đà đâm sâu hơn vào bên trong thêm một chút nữa.

Như thể đang chạm vào tận nơi sâu thẳm nhất bên trong cơ thể cô, hắn không kìm được mà kêu nhẹ lên một tiếng đầy thỏa mãn.

“Đau quá… Tống Ngụy, anh làm chậm lại một chút đi… Anh làm như vậy tôi đau lắm…” Giọng cô nỉ non cầu xin.

Đến cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng được nữa, mỹ nhân bật khóc nức nở ngay trong cơn sung sướng tột cùng. Những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt cả một mảng da thịt rắn chắc của người đàn ông, lúc này mới khiến cho hắn dần dần bình tĩnh lại được đôi chút. Hắn trầm giọng lên tiếng trấn an cô:

“Dư Dư, em mau hôn anh đi. Hôn xong rồi sẽ không còn cảm thấy đau nữa đâu.”

Lục Hiểu Dư cũng không hề suy nghĩ nhiều thêm nữa, cô trực tiếp dán chặt môi mình lên đôi môi bạc của hắn. Hơi thở cô trở nên dồn dập hơn hẳn, từng đợt đâm rút mạnh mẽ của hắn tựa như những con sóng thủy triều đang gợn sóng ngoài khơi xa. Cuồn cuộn dâng trào không ngừng nghỉ.

“Ưm…” Hai mắt cô nhắm chặt lại, đầu lưỡi quây quấn lấy nhau dần trở nên hỗn loạn không theo một quy luật nào cả.

“A… Ch… Chậm… chậm lại một chút đi mà… ưm… Đồ chó chết…” Cô lí nhí chửi rủa trong cơn mê loạn.

“Em ráng thêm một chút nữa đi. Sắp ra rồi…” Gương mặt tuấn tú của người đàn ông lấm tấm những giọt mồ hôi, lồng ngực hắn phập phồng lên xuống liên hồi kèm theo cơn co rút dữ dội nơi hạ thân báo hiệu rằng hắn sắp sửa đạt tới đỉnh điểm cực khoái.

Tống Ngụy giữ chặt lấy thân thể cô gái nhỏ, hắn điên cuồng đâm rút ra vào không ngừng nghỉ. Mãi cho đến khi cổ họng hắn trầm khàn gầm lên một tiếng đầy thỏa mãn, thì chuyển động dưới thân mới dần dần trở về lại quỹ đạo cũ vốn có của nó.

Cùng lúc với sự cao trào mãnh liệt của hắn, miệng Lục Hiểu Dư cũng không ngừng phát ra những tiếng rên ê a đầy ái muội. Khoảnh khắc hắn phóng thích hết thảy tinh dịch nóng bỏng vào sâu bên trong cơ thể cô, từng tế bào phía dưới của cô cứ như đang múa may quay cuồng không ngừng nghỉ. Không ngừng tê dại và co giật liên hồi.

“Dư Dư…” Hắn gọi tên cô, giọng khàn đặc.

“Ưm…” Cô đáp lại yếu ớt.

“Chúng ta làm thêm một hiệp nữa nhé?” Hắn hỏi dò, giọng điệu đầy vẻ mong chờ.

“…”

Mi mày cô khẽ đanh lại, cũng chẳng hề mặn mà gì đáp trả lại hắn: “Ngài Tống… dâm thôi thì được rồi, đừng có dâm quá như vậy chứ. Sức chịu đựng của con người đều có giới hạn cả thôi…”

“Nhưng mà giới hạn của anh thì phải làm thêm một hiệp nữa mới đủ.” Hắn nói tỉnh bơ.

Khốn kiếp! Đúng là cái tên động dâm mà!

Bình luận (0)

Để lại bình luận