Chương 79

Nhìn dĩa đậu hủ gạch cua đầy tinh xảo, tôm xào Long Tĩnh, tổ yến khoai bùn, cùng canh gà đen táo đỏ, hai mắt Nhược Diệp sáng rực.
Thẩm Mộ nhìn thấy lại buồn cười, hắn múc một muỗng tôm xào Long Tĩnh bỏ vào trong chén nàng, một bên nói: “Tôm xào Long Tĩnh ở đây là nổi tiếng nhất đấy, nàng nếm thử trước đi.”
Nhược Diệp gật gật đầu, nàng gắp một miếng lên ăn, chỉ mới bỏ vào miệng thôi, Nhược Diệp đã vui vẻ nói: “Ăn ngon!” – Rồi sau đó lại gấp không chờ nổi gắp thêm một miếng nữa.
Thẩm Mộ thấy nàng như vậy cũng rất vui vẻ, hắn cười tủm tỉm múc cho nàng thêm mấy muỗng, lại giúp nàng múc thêm một chén canh để bên cạnh. Hắn không quên lải nhải: “Uống canh nhiều vào, còn bồi bổ cơ thể mong manh yếu đuối của nàng nữa.”
Nghe thế, Nhược Diệp không vui. Nàng nhăn mũi nhỏ, bất mãn nói: “Ai mỏng manh yếu đuối? Người ta khỏe lắm đó!”
Thẩm Mộ nghe vậy liền ngừng tay chia thức ăn lại, hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi mới chậm rì rì nói: “Ừm, nàng phát dục khá tốt nhưng thể lực lại không cao, tối qua mới làm ba lần đã ngất xỉu rồi. Haiz.”
“Ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ nhắc tới chuyện này nữa. Hừ!” – Vừa nghe hắn nói tới, Nhược Diệp liền thấy tức. Nàng hung hăng trừng hắn một cái.
Thẩm Mộ không đáp, chỉ cúi đầu cười cười rồi lại tiếp tục gắp xương sườn bỏ vào trong chén Nhược Diệp. Hai người, một ăn một bỏ, nhất thời không khí cũng hài hòa yên tĩnh.
Lúc lâu sau, Nhược Diệp rốt cuộc cũng nuốt xong đống đồ ăn Thẩm Mộ bỏ vào chén. Nàng thỏa mãn nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Mộ múc một muỗng đậu hủ thổi thổi rồi bỏ vào trong miệng. Đậu hủ còn mang theo làn khói trắng, dưới làn khói, ngũ quan tinh xảo của hắn lại càng trở nên nhu hòa.
Phong cách ăn uống của Thâm Mộ vô cùng thanh lịch, không nhanh cũng không chậm, mười phần ưu nhã. Nhược Diệp thế mà nhìn đến sững sờ, cảm giác được ánh mắt nàng, đôi mắt hẹp dài liếc qua, còn không quên bỡn cợt: “Muốn ăn?”
“… Hừ.” – Nhược Diệp làm bộ quay đầu lại, như không để ý nói: “Ta mới không thèm ăn đâu!”
“Vậy nàng dùng ánh mắt cơ khát đó nhìn ta làm gì nào?” – Giọng điệu hắn vẫn nghiêm trang như cũ nhưng chút ý cười dưới đáy mắt không thể che giấu được.
Nhược Diệp chắc chắn không thể nói là do nàng nhìn hắn tới ngây người được, đành phải há miệng rồi lại ngậm miệng không nói, hai bên tai dần đỏ lên, còn ra vẻ tự nhiên nhìn chằm chằm cái bàn.
“À… Ta biết rồi!” – Thấy nàng như thế, Thẩm Mộ cảm thán một câu ra vẻ đã nhận ra vấn đề. Thấy Nhược Diệp quay mặt lại nhìn, hắn cười cười duỗi tay nhéo cằm nàng, tiếp tục nói: “Nương tử của ta chắc chắn là muốn ăn ta rồi. Là vi phu không đúng, là vi phu không kịp thời thỏa mãn nhu cầu của nương tử.”
“Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta mới không nghĩ như vậy đâu… Ngươi, cái người này… Không được nói bậy!” – Nhược Diệp nói năng lộn xộn, gương mặt nóng tới bốc khói, lỗ tai nàng ù ù.
Thẩm Mộ nảy ra tia nóng trong mắt, hắn đem cả bàn tay to kéo Nhược Diệp vào trong ngực: “Hửm? Còn giảo biện?”
Ngửi thấy mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người Thẩm Mộ khiến nàng có chút hỗn độn, lẩm bẩm: “Không, không có.”
Hắn xoa xoa đầu Nhược Diệp đầy cưng chiều, rồi một tay cởi phăng áo ngoài nàng, thanh âm đầy áp lực cũng đầy dịu dàng: “Nương tử ngoan ~”
“Hửm?” – Nhược Diệp bị hắn hôn đến có chút mê mang, cho đến khi thấy trước ngực nong nóng mới phát hiện ra lưng mình đã nằm trọn trong lòng ngực hắn, còn không biết cái yếm nhỏ trước ngực bị giật xuống từ khi nào, hai vυ” trắng nõn đang bị hắn xoa nắn.
“Ưʍ…”
Nhược Diệp nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ, nàng lẩm bẩm: “Không được, sẽ bị phát hiện đó!”
Bầu vυ” trắng nõn không ngừng biến dạng trong tay người đàn ông, khóe môi Thẩm Mộ nhẹ nhàng lướt qua mắt nàng, hắn nhỏ giọng nói bên tai: “Đừng sợ, không ai tiến vào đâu.” – Khi nói, ngón tay thon dài đã chui vào bên trong tiểu huyệt Nhược Diệp.
“Ưʍ…” – Nhược Diệp nhịn không được rêи ɾỉ. Tiểu huyệt vốn ướŧ áŧ, bây giờ lại càng sũng nước.
Thẩm Mộ nhịn không được tán thưởng: “Nương tử, nàng nhiều nước thật.”
Hai má Nhược Diệp đỏ ửng, nàng cắn chặt môi dưới, đầu vùi sâu vào cổ Thẩm Mộ, lúc này nàng không muốn nói chuyện.
Thẩm Mộ cũng cởi đai lưng của mình ra, còn tụt quần xuống một nửa phóng xuất côn ŧᏂịŧ bên trong đã sớm cứng tới phát đau, hắn để côn ŧᏂịŧ mình ngay trước tiểu huyệt Nhược Diệp.
Còn ban ngày ban mặt làm Nhược Diệp vừa thẹn vừa sợ, cảm nhận được vật cứng giữa hai chân, nàng lại giãy giụa.
“Không… A…” – Ai ngờ Nhược Diệp vừa cựa quậy, Thẩm Mộ đã quay ngược người nàng lại đối mặt mình. Hắn trực tiếp đỡ côn ŧᏂịŧ nhắm ngay cái l*и múp rồi trực tiếp đút vào sâu chạm đến tử ©υиɠ. Khoái ý truyền khắp toàn thân, Thẩm Mộ cảm giác côn ŧᏂịŧ mình bị cái miệng dưới của nàng liều mạng mυ”ŧ chặt, sướиɠ đến không tả nổi.
Hắn ôm lấy Nhược Diệp đã mềm nhũn, ác ý cử động vòng eo rất nhanh khiến cho hai luồng thịt lắc lư vui sướиɠ.
“Ưm a… Ha a… Thẩm Mộ… Ưʍ…” – Nhược Diệp bắt đầu rêи ɾỉ vũ mị, côn ŧᏂịŧ hung hăng đâm vào làm nàng run rẩy không thôi, cơ thể không ngừng uốn éo đón ý nói hùa.
Thẩm Mộ cười nhẹ đầy gợi cảm: “Nương tử, nàng sướиɠ không?”
Nhược Diệp vòng tay qua cổ hắn, vòng eo thon nhỏ uốn éo theo từng động tác Thẩm Mộ. Tiểu huyệt bên dưới không ngừng mở đường cho côn ŧᏂịŧ thô tráng của người đàn ông tiến vào.
“Ưʍ… Ừm… Sứ… Sướиɠ lắm… A… A… Ha a…”
Thẩm Mộ xoa bóp hai vυ” Nhược Diệp, côn ŧᏂịŧ thô to mỗi lần đâm đều đút thẳng vào bên trong, mỗi va chạm đều phát ra tiếng da thịt đánh vào nhau đầy thẹn thùng đan xen với tiếng nước xì xì nơi ái muội đang giao hợp.
Quần áo Nhược Diệp đã lộn xộn, đầu tóc dài rối tung sau lưng, da thịt trắng như tuyết dần ngả đỏ hồng vị hứng tình, trong mắt một hồ xuân thủy.
“Hư ư… Không được… Ha a… Ưʍ…” – Nhược Diệp mảnh mai như chú mèo con mới sinh đang không ngừng rêи ɾỉ bên tai Thẩm Mộ. Cả người nàng tê dại, nàng duyên dáng thét to một tiếng, bên trong tiểu huyệt bắt đầu co rút lại kịch liệt.
Một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trực tiếp phun ra, bắn thẳng lên trên qυყ đầυ.
Thẩm Mộ khẽ nhíu mày, hắn ôm chặt cơ thể mềm mại đang run rẩy, dùng sức đâm thật sau vào rồi bắn hết những dòng tinh nóng rực vào bên trong tử ©υиɠ nàng.
Cúi đầu nhìn đôi má đào hoa đỏ ửng, hắn thấp giọng cười, sau đó chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ từ tiểu huyệt ra, kéo theo lớp tϊиɧ ŧяùиɠ hòa lẫn da^ʍ dịnh nhớp nháp.
Một bên lau chùi, một bên nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Cơ thể nương tử vẫn mảnh mai như vậy, xem ra sau này phải “rèn luyện” nhiều hơn mới tốt được.”
“Hừ!” – Nhược Diệp nghe thế liền hung hăng liếc hắn một cái, nhưng cũng thật sự là quá lười mở miệng.

Bình luận

Để lại bình luận