Chương 79

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 79

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Anh gõ ngón tay vào màn hình vi tính. Nghiêm Kỷ không phải người xúc động, anh biết chuyện xuyên sách là chuyện khiến người ta chấn động thế nào, mặc dù ban đầu cảm thấy hơi khó tin nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại.
Trong đầu anh xâu chuỗi lại hành động của Mộc Trạch Tê từ đầu tới nay, cố gắng thử nghiệm cách tư duy mới.
Thế giới này là một quyển sách, Mộc Trạch Tê là nữ phụ, mình là nam chính gì đó, Lâm Thi Vũ là nữ chính, bọn họ là nhân vật trong quyển sách. La Nam Nam là linh hồn đến từ thế giới khác biết toàn bộ tình tiết cốt truyện, là người xuyên sách.
Khi La Nam Nam xảy ra tai nạn xe cộ lần đó, Mộc Trạch Tê cứu La Nam Nam, cũng từ ngày đó hai người thay đổi. Hai người đã giao dịch gì đó, đi trước những nội dung cốt truyện được định sẵn, lừa hệ thống xuyên sách.
Vì vậy Mộc Trạch Tê xa cách mình và Lâm Thi Vũ, mà cô “nhắm vào” Lâm Thi Vũ mấy lần nhưng không làm cô ấy tổn thương, thậm chí còn cứu cô ấy mấy lần.
Lần đầu tiên Nghiêm Kỷ cảm thấy đau đầu như thế, anh đưa tay xoa lông mày. Bây giờ chuyện mình biết có hạn, mà dữ liệu bị che giấu trong di động của La Nam Nam cũng không lấy được nên chỉ có thể yên lặng xem biến đổi.
Nghiêm Kỷ mở điện thoại nhắn tin cho Mộc Trạch Tê 【 Nghiêm Kỷ: Về nhà an toàn rồi sao?】
【Gỗ mục: Ừm.】
【Ăn cơm chưa, dì Vạn Dung không ở nhà, tôi cho người đưa cơm cho cậu nhé.】
Mộc Trạch Tê nhìn chằm chằm điện thoại, do dự một lúc mới nhắn lại【Không cần, tớ biết nấu cơm.】
Sau đó Nghiêm Kỷ nói tiếp, Mộc Trạch Tê không đáp lại.
Nghiêm Kỷ nghiến răng, vì La Nam Nam đã biết nội dung cốt truyện từ trước, biết chúng ta không có kết quả nên cô mới đẩy anh ra xa, đau khổ giãy dụa đúng không?
Thì ra đây là sự giằng xé lớn nhất của Mộc Trạch Tê từ trước tới nay.
Nam chính và nữ chính ở bên nhau? Hai người không có kết quả? Bỗng dưng Nghiêm Kỷ cười lạnh một tiếng, đôi mắt lóe lên ánh sáng kích động. Chỉ cần hiểu được quy tắc, nắm được quy luật thì anh có thể nắm giữ rất nhiều thứ ở trong tay.
Nghiêm Kỷ có suy nghĩ muốn xem chuyện này như một trò chơi để phá đảo. La Nam Nam có thể dựa vào quy tắc cốt truyện mà giúp đỡ Mộc Trạch Tê, vậy nguyên tắc này có thể đoán được, hoặc ở mức độ nào đó nguyên tắc này có tính linh hoạt rất lớn.
—-
Tin nhắn vang lên lần nữa 【Tôi và Lý Thuần, Lâm Thi Vũ sẽ cùng đi núi Hồng Hà làm việc, bảy ngày mới về. Cậu ngoan ngoãn ở lại nhé.】
Mộc Trạch Tê hơi kinh ngạc, sao Nghiêm Kỷ lại nói chuyện này với cô, giống như báo cáo với cô vậy nhưng cô không trả lời.
Nghiêm Kỷ gọi điện tìm Lý Thuần, không nói gì chỉ bảo cậu ta cùng đi núi Hồng Hà. Lý Thuần muốn nắm chắc quyền lợi cho nhà họ Lý, mặc dù hơi vất vả nhưng cũng đồng ý ngay.
Mấy hôm nay, Mộc Trạch Tê đi học, luyện múa, về nhà như bình thường.
Mộc Trạch Tê cầm bút nhìn qua hai bàn trống, lớp học không có bóng dáng Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ, bỗng nhiên cảm thấy trống trải, không biết vì sao trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Sau khi tan học, ngoại trừ đi lớp múa, Mộc Trạch Tê trở về nhà gọi điện thoại cho La Nam Nam. Vì La Nam Nam đã ngủ đủ nên hệ thống chết tiệt kia vẫn trì hoãn.
Phần lớn thời gian hai người nói chuyện điện thoại, đều nói chuyện trời nam biển bắc, nói từ chuyện những chiêu khi xuyên sách đến kịch bản của hai người. Sau đó lại nói đến đường sự nghiệp của Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ.
Mà những chuyện này đều bị camera nhỏ xíu như lỗ kim ở trong bóng tối ghi lại, Nghiêm Kỷ đã nghe lén hết tất cả.
Nghiêm Kỷ có đam mê cố chấp đặc biệt, lúc trước anh lắp camera chỉ muốn trông thấy Mộc Trạch Tê, muốn cô ở trong tầm mắt mình mọi lúc, không ngờ lại có thể dùng như bây giờ.
Nhóm người Nghiêm Kỷ đi ra phía sau núi Hồng Hà, ở một khách sạn trong thị trấn. Có Lý Thuần và Lý Húc đi theo Lâm Thi Vũ xem xét dự án xây dựng kia.
Nghiêm Kỷ ngồi ngay ngắn trước bàn, trên bàn là sổ ghi chép đầy chữ.
Anh nghe hai cô gái nói chuyện không sót một chữ nào, bên tay trái là số liệu giấy tờ trích ra từ máy của La Nam Nam, bên tay phải là ghi chép cuộc nói chuyện qua điện thoại của Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ dựa vào những tin tức này dịch lại những ám hiệu khi hai người nói chuyện. Anh học tập cũng không nghiêm túc như thế, nhưng lại tốn nhiều suy nghĩ vào chuyện này.
Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ rời đi đã bốn ngày, sáng ngày thứ sáu vì trực nhật nên Mộc Trạch Tê đến lớp học từ sớm. Lúc này bầu trời dày đặc mây đen.
Mộc Trạch Tê đang lau bảng đen, chụp hình gửi vào trong nhóm đề phòng có người muốn xem đề bài.
Cô không thấp, nhưng thầy dạy toán hôm qua rất cao nên viết lên tận đầu bảng đen. Cô phải đứng lên ghế để lau bảng.
Sân trường vô cùng yên tĩnh, trong phòng học không có bóng người, bóng đèn trong phòng chập chờn chợt lóe một cái. Trời sắp mưa, làn gió lạnh lẽo thổi qua.
Trong lòng Mộc Trạch Tê không khỏi cũng lạnh lẽo theo. Cả khuôn viên trường dường như chỉ có tiếng lau bảng ken két của cô. Mộc Trạch Tê lau được một nửa đang muốn đổi vị trí thì một tiếng sấm lớn đột ngột vang lên, bóng đèn cũng chớp theo.
Bầu không khí tựa như phim kinh dị.
Mộc Trạch Tê bị dọa sợ, giật cả mình, cái ghế lắc lư đổ thẳng xuống, nếu ngã sẽ rất đau. Mộc Trạch Tê nhắm mắt lại, trong lòng hoảng sợ muốn hét lên.
Không đau như trong tưởng tượng mà trái lại còn ngã vào một vòng tay mạnh mẽ mang theo mùi thơm xà phòng thoang thoảng: “Cẩn thận.”
Mộc Trạch Tê mở mắt ra, quả nhiên là Nghiêm Kỷ, anh trở về rồi.
Gương mặt anh tuấn mang theo sự mệt mỏi vì bôn ba, tóc cũng đã dài hơn, có hơi lộn xộn. Một tiếng sấm lớn lại vang lên, Mộc Trạch Tê bị tiếng sấm làm giật mình đến mức hoảng hốt, theo bản năng co vào trong ngực Nghiêm Kỷ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận