Chương 79

: Lạc Minh mở rộng trái tim ước định đăng ký kết hôn, đánh dấu hoàn toàn mở khoang sinh sản bị bắn no bụng (Hoàn) (phần 1)

Chờ Tiêu Trạch làm xong bài tập, Lạc Minh tháo tai nghe xuống, đặt máy tính bảng xuống.

Anh vỗ vỗ nửa giường còn lại trống không, nói: “Lại đây ngủ.”

Tiêu Trạch đá văng giày, lên giường, kề sát anh.

Lạc Minh cố ý để cho pheromone của mình bay loạn xung quanh, bay đến nỗi tâm thần Tiêu Trạch nhộn nhạo, căn bản cầm giữ không được, trên mặt ửng hồng, vội vàng kéo chăn đến chóp mũi trở lên, chỉ để lộ ra hai con mắt nhìn anh.

“Anh nhớ rõ, anh là nói chờ em có thể không bị pheromone của anh dễ dàng mê hoặc nữa, anh mới ở cùng một chỗ với em. Có phải không, thằng nhóc quỷ?” Lạc Minh kéo chiếc chăn che nửa gương mặt của hắn xuống, nhẹ nhàng điểm cái mũi của hắn.

Tay anh chống mặt, nằm nghiêng nhìn Tiêu Trạch, trong ánh mắt mơ hồ có ánh sáng tình thương của mẹ, cộng thêm tiếng thằng nhóc quỷ kia, Tiêu Trạch có chút bất mãn.

”Anh coi em như trẻ con mà dỗ đó hả?”

“Em nhỏ hơn anh…” Lạc Minh trầm ngâm tự hỏi: “Bảy tuổi?”

“Thiếu tướng Lục còn lớn hơn Phồn Phồn chín tuổi.” Tiêu Trạch nêu ví dụ phản bác.

”Được, không coi em là trẻ con nữa.” Lạc Minh khoát tay vuốt ve ngực hắn, cười khanh khách nhìn hắn: “Nếu anh thật sự coi em là trẻ con thì còn có thể để em cưỡi trên người anh cả ngày à? Anh thật sự muốn ra tay với em, bây giờ em cũng không có năng lực phản kháng lại anh.”

Tiêu Trạch bị anh sờ đến nỗi cả người ngứa ngáy, hơn nữa pheromone vòng quanh dụ dỗ hắn, hắn không được tự nhiên lắc lư thân thể, rụt ra ngoài.

Lạc Minh từng bước ép sát, vẫn kề sát hắn theo ra ngoài, thẳng đến một bước muốn lăn xuống dưới giường.

”Anh Lạc Minh… Anh còn như vậy nữa, em cần phải…” Bên tai Tiêu Trạch đỏ lên, không có gan nói tiếp.

“Ngày hôm qua dám đè anh ra làm trên bãi biển, hiện tại trốn ở nơi không người thấy mà em lại không dám tiến lên?” Lạc Minh hào hứng đùa giỡn hắn, tay rong ruổi quanh thân hắn, phủ lên con cặc đang sáng láng tinh thần kia.

Rõ ràng là muốn.

”Nhưng em còn chưa tới cấp SSS.” Tiêu Trạch có chút xấu hổ.

Ngày hôm qua hoàn toàn là bởi vì quá mức nhớ nhung, nhất thời nóng đầu, hiện tại hồi tưởng lại liền xấu hổ muốn chết, đặc biệt là còn bị Lê Thâm vây xem.

Lúc này Triệu Trúc và Tiêu Trình Hi ở bên ngoài lôi kéo mọi người tán gẫu khắp nơi, phỏng chừng đã sớm nói ra quan hệ của hai người bọn họ đến mức mọi người trên thuyền đều biết, Lê Thâm cũng không phải kẻ ngốc, đại khái cũng đoán được ngày hôm qua hắn đè ai ra làm trên bãi biển.

Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp với người nhà họ Lê, sau này phải làm thế nào mới tốt đây.

“Anh thay đổi chủ ý.” Lạc Minh nói.

”Thật sao?” Trong lòng Tiêu Trạch vui mừng: “Vì sao?”

“Bởi vì anh sắp thành người nhà của em rồi, không phải đã nói hộ khẩu của anh chuyển vào nhà em sao? Em muốn đổi ý?”

“Dời ngay luôn sao?” Quyết định nhanh một chút khẳng định là chuyện tốt, nhưng Tiêu Trạch luôn cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, có chút khó tin, thậm chí từng hoài nghi có phải giờ phút này mình học tập rồi nằm mơ hay không.

Biết đâu lát nữa tỉnh lại, trạng thái của hắn chính là nằm sấp trên bàn.

________________

Bình luận

Để lại bình luận