Chương 79

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 79

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cú nhảy, lời cầu hôn và chiếc nhẫn giữ chỗ
Kỳ nghỉ qua đi. Thư Tâm quay lại Nam Thành với công việc mới ở công ty của Vạn Nguyên. Lăng Thiệu nói là làm, anh thực sự bắt đầu chế độ “thê nô”. Sáng đưa đi, tối đón về. Anh không còn đòi hỏi tình dục một cách thô bạo mỗi đêm, thay vào đó, anh học cách chăm sóc cô.
Anh học nấu ăn (dù vẫn rất tệ), anh dọn dẹp nhà cửa (dù cô vẫn phải làm lại), và quan trọng nhất, anh lắng nghe. Anh nghe cô kể về công việc, về những khó khăn, về Vạn Nguyên.
“Chị Vạn thực sự rất giỏi,” Thư Tâm kể, mắt sáng lên. “Em học được rất nhiều từ chị ấy.”
Lăng Thiệu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Anh thích nhìn cô say mê công việc như vậy. Nó khiến cô tỏa sáng, khác hẳn vẻ cam chịu, mệt mỏi khi cô còn ở với Lý Đức Hải.
Vào một ngày cuối tuần đẹp trời, anh nói: “Hôm nay không làm việc. Anh đưa em đi chơi.”
Anh lái xe đưa cô đến một ngọn núi ở ngoại ô, nơi có một cây cầu treo bắc qua hẻm núi sâu thẳm.
“Anh… anh đưa em đến đây làm gì?” Thư Tâm bắt đầu run khi thấy mọi người đang xếp hàng… để nhảy bungee.
“Em sợ độ cao à?” Anh cười.
“Em… em sợ chết khiếp!” Mặt cô trắng bệch.
“Tốt.” Anh kéo cô vào hàng. “Hôm nay chúng ta sẽ nhảy.”
“Không! Lăng Thiệu, em không nhảy đâu! Em xin anh!” Cô níu chặt lấy tay anh.
Anh xoay người cô lại, đối mặt với mình. “Em sợ à? Giống như em sợ hãi khi bắt đầu với anh. Giống như em sợ hãi một cuộc hôn nhân mới. Em sợ hãi tất cả.”
Anh nâng mặt cô lên. “Nhưng em tin anh, đúng không? Lần này, anh sẽ không để em nhảy một mình. Anh nhảy cùng em.”
Đến lượt họ. Tim Thư Tâm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhân viên buộc dây an toàn cho cả hai, buộc họ dính chặt vào nhau. Lăng Thiệu ôm cô thật chặt, mặt đối mặt.
“Nhìn anh,” anh ra lệnh. “Đừng nhìn xuống. Chỉ nhìn anh thôi.”
“Em sợ…”
“Có anh ở đây.”
Nhân viên đếm ngược. “Ba… hai… một… Nhảy!”
Lăng Thiệu ôm cô, lao mình vào khoảng không.
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!”
Tiếng hét của Thư Tâm xé tan bầu trời. Gió rít bên tai, dạ dày cô lộn nhào. Cô nhắm chặt mắt, vùi mặt vào ngực anh, cảm giác như mình đang rơi xuống địa ngục.
Nhưng vòng tay anh siết chặt cô, vững chãi như đá.
Cú rơi dừng lại, sợi dây kéo họ giật ngược lên, rồi họ lơ lửng giữa hẻm núi. Tiếng hét đã tắt, chỉ còn tiếng gió vi vu và tiếng tim đập thình thịch của cả hai.
“Mở mắt ra, Thư Tâm.” Giọng anh vang lên bên tai cô.
Cô từ từ mở mắt. Thế giới đảo lộn. Anh đang nhìn cô, nụ cười rạng rỡ.
“Thấy không? Chúng ta vẫn ổn.”
Họ đang treo lơ lửng, chỉ có hai người giữa đất trời.
“Thư Tâm,” anh thì thầm, hơi thở nóng hổi. “Anh đã ly hôn. Anh đã gặp gia đình em. Anh đã nói anh yêu em.”
Anh rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Làm thế nào anh giữ được nó trong cú nhảy vừa rồi, cô không tài nào biết được.
“Em có đồng ý lấy anh không?”
Thư Tâm sững sờ. Ở đây? Ngay lúc này?
Cô vẫn còn đang run rẩy, nước mắt của sự sợ hãi và cảm động hòa lẫn. Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt rực lửa và chân thành.
“Em… em nói rồi…” Cô nức nở. “Đến Tết… nếu anh vẫn… vẫn muốn em…”
“Anh luôn muốn em.” Anh ngắt lời. “Nhưng anh không đợi được đến Tết.”
Anh mở chiếc hộp. Bên trong không phải là một viên kim cương khổng lồ, mà là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, thanh lịch, có khắc một chữ “Tâm” nhỏ xíu bên trong.
“Cái này để giữ chỗ.” Anh nói, lấy chiếc nhẫn ra, run rẩy đeo vào ngón áp út của cô. “Tết anh sẽ đổi cái khác to hơn. Nhưng từ bây giờ, em chính thức bị trói buộc rồi.”
Anh cúi xuống, hôn cô. Một nụ hôn lộn ngược giữa không trung.

Bình luận

Để lại bình luận