Chương 798

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 798

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đầu lưỡi đi theo con mắt đánh giá người đàn ông, từ trên xuống dưới, ánh mắt sáng rực.
Ánh mắt này giống như mạng nhện hôi thối dính chặt, tràn đầy trời đắt sít sao dán lên người Lục Nhất Hoài.
Anh ta chưa từng đi qua con đường nào buồn nôn như thế, trước đó hơn hai mươi năm cũng chưa từng quá mức như thế này, từ trước đến nay người đàn ông kiệt ngạo, càn rỡ, phần tính cách đó bẩm sinh, khắc vào xương tủy.
Vì thế cằm anh ta hơi kéo căng, ngay cả ánh mắt cũng lạnh đi.
“Tiên sinh, cậu chớ có để ý.” Trong nháy mắt xung quanh trở nên áp bách, sao đầu trọc có thể không cảm thấy, ông ta run rẩy, cười ngượng ngùng nói. “Bọn họ đều quen như thế.”
không cần nói cũng biết.
Lục Nhất Hoài cau mày hỏi. “Còn bao lâu?”
“Nhanh thôi.”
Đi qua chỗ rẽ, gã đầu trọc đưa tay chỉ.
“Chỗ kia chính là… nơi làm việc của mẹ cô ấy.”
Nơi mà ông ta chỉ chính là một căn phòng tối, dùng một chiếc khóa rỉ sét khóa lại, xuyên qua mấy thanh gõ cửa sổ bị gãy mất, nhìn vào trong là một chiếc giường gỗ, bên cạnh còn có mấy thùng rác.
Giống như một nơi dung nạp một đống người chết.
Lục Nhất Hoài chưa bao giờ nghĩ đến mấy chữ “nơi làm việc” lại dùng để hình dung nơi đây, khoảng cách nửa mét, anh ta thật sâu nhìn lấy.
Ánh nắng xuyên qua kẽ cây ngô đồng, kéo dài bóng dáng anh ta trên tường, cũng làm nổi bật lên tròng mắt vừa đen lại sâu.
Anh ta thật sự không có cách nào đem mọi thứ trong phòng liên hệ với mẹ cô, dường như chỉ cần là liên quan đến cô, từ giây phút mà người đàn ông bắt đầu động lòng đã nâng ở trên tay.
Là thứ tốt nhất trên thế gian, là gần như không tồn tại.
Bây giờ tất cả ngã xuống thần đàn.
Trong lòng Lục Nhất Hoài không biết là cảm thụ gì, chỉ là xấp tài liệu mà anh ta cầm tới tay, hiện tại giống như có cảm giác rơi xuống mặt đất.
Rơi xuống vách núi sâu.
“Mẹ cô ấy làm việc ở chỗ này hơn mười năm, cũng kiếm được một khoản nhỏ.” Gã đầu tróc nói xong còn khoa tay về con số.
Ý tứ chính là gái đứng đường làm một lần cao lắm là 40 – 50 tệ, Lâm Dao dựa vào nửa gương mặt và dáng người mỹ lệ, chào giá được gấp đôi.
Dường như ở chỗ ông ta, 100 tệ một lần đã là con số trên trời rồi.
Lục Nhất Hoài cho ông ta một ánh mắt vô nghĩa, giống như đang như đang nhìn một tên hề vậy.
Đầu trọc xấu hổ cười một tiếng.
“Đi lên cầu thang này là nhà của con nhóc, tôi dẫn cậu đi.”
“Nhắc đến Lâm Chi Nam ấy à, con nhóc này từ nhỏ đã láu cá, từ lúc mẹ con bé sinh con bé ra, đã chẳng quan tâm gì đến con bé, con nhóc chết tiệt kia thường bữa no bữa đói, sau này cậu đoán xem con nhóc đó làm gì?”

Bình luận

Để lại bình luận