Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Khoảng Cách Vô Hình

“…Chuyện này cũng là do cậu cả năm trời không chịu liên lạc với tôi đấy chứ.”

Gia Ngộ ngượng ngùng sờ mũi: “Lúc đó tôi tưởng nhà tôi sắp phá sản đến nơi rồi, còn mặt mũi nào mà liên lạc với cậu nữa.”

Ánh mắt Thẩm Hành khẽ lóe lên, hắn nâng cốc uống một ngụm lớn, đầu óc lúc này tỉnh táo hơn, chuyển chủ đề: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi tại sao lại không nói cho tôi biết cậu kết hôn?”

Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi, Gia Ngộ lại tỏ ra thản nhiên: “Đây cũng đâu phải chuyện gì to tát. Cậu cũng không ở Bắc Thành, tôi có báo thì cậu cũng đâu về kịp uống rượu mừng.”

“Văn Gia Ngộ!”

Gia Ngộ làm bộ hoảng sợ, khoa trương vỗ ngực: “Cậu làm cái gì vậy? Làm tôi giật cả mình!” Cô liếc mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ đang tiến lại gần: “Để đồ xuống rồi ra ngoài đi.”

Thẩm Hành gọi tổng cộng năm món, toàn là những món Gia Ngộ từng thích ăn. Cô liếm môi, tiếc nuối nói: “Gọi thêm mấy món không cay đi, dạ dày của tôi bây giờ không ăn được nhiều đồ cay như vậy nữa.”

Ngọn lửa giận của Thẩm Hành trong nháy mắt vơi đi quá nửa, hắn thoáng giật mình: “Dạ dày làm sao vậy?”

“Năm lớp 12 bị tôi ăn cho hỏng rồi.”

Đáy mắt Thẩm Hành thoáng hiện lên một tia đau lòng, nhưng miệng vẫn không tha: “Sao chuyện gì cậu cũng không nói cho tôi biết thế? Lớn tướng rồi mà còn không biết tự chăm sóc bản thân!”

Gia Ngộ gắp một miếng thịt nhúng vào bát nước lọc bên cạnh: “Nói cho cậu cũng có ích gì đâu.”

Thẩm Hành không còn lời nào để nói. Hắn muốn hỏi cô trong một năm đó đã trải qua những chuyện gì, nhưng cô lại chỉ cắm cúi ăn cơm, không chịu nói thêm nữa. Giờ khắc này, Thẩm Hành chợt nhận ra khoảng cách giữa hắn và Gia Ngộ không hề vì hắn về nước mà được kéo gần lại. Ngược lại, càng ngày càng xa vời.

Ăn được nửa bữa thì Mục Phách gọi điện đến. Gia Ngộ nhìn Thẩm Hành, đúng lúc hắn cũng đang nhìn cô. Cô lắc lắc điện thoại: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Hai chữ “Chồng yêu” hiện trên màn hình đập vào mắt Thẩm Hành đau nhói. Hắn nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Ngồi đây mà nghe.”

“…Cũng được.” Gia Ngộ chuyển điện thoại sang tai kia, quay mặt nghiêng về phía Thẩm Hành.

Khác hẳn với thái độ bình thản ban nãy, khi cô nghe điện thoại, cả người đều trở nên mềm mại hẳn đi. Sự dịu dàng đó có lẽ chính cô cũng không nhận ra, nhưng Thẩm Hành nhìn thấy lại đặc biệt chói mắt.

Cuộc trò chuyện không dài, chưa đầy một phút. Gia Ngộ cất điện thoại vào túi, uống thêm một ngụm canh, nói: “Mục Phách đến đón tôi rồi, tôi phải về nhà với anh ấy.”

Thẩm Hành theo bản năng đứng dậy: “Để tôi tiễn cậu xuống dưới.”

“Thôi không cần đâu.” Gia Ngộ xua tay. “Mục Phách nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”

Thẩm Hành nghe vậy, tâm trạng bất giác tốt hẳn lên, nhưng ngoài mặt lại nói: “Anh ta có thể hiểu lầm cái gì chứ?”

Gia Ngộ không thích kiểu nói chuyện cợt nhả của hắn, cô nghiêm mặt: “Thẩm Hành, anh ấy là chồng hợp pháp của tôi. Bất kể thân phận của cậu là gì, tôi đều phải để ý đến cảm nhận của anh ấy. Nếu có thể, tôi cũng mong cậu tôn trọng anh ấy.”

Nói xong, Gia Ngộ quay người rời đi không chút lưu luyến.

Cánh cửa phòng bao đóng lại. Trong một thoáng, Thẩm Hành nén lại cơn tức muốn lật đổ cả bàn ăn, đi đến bên cửa sổ. Dưới lầu người qua lại tấp nập, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra người đàn ông đang đứng thẳng tắp bên đường kia chính là Mục Phách. Từ xa nhìn lại, cao ráo, trắng trẻo, khuôn mặt không nhìn rõ nhưng khí chất cũng không tồi. Không thể không thừa nhận, ngoại hình của người này đúng là kiểu Gia Ngộ yêu thích. Nghĩ đến đây, Thẩm Hành siết chặt nắm tay. Mãi lúc sau, khi Gia Ngộ xuất hiện trong tầm mắt, nắm tay hắn mới buông lỏng.

Từ lúc Gia Ngộ bước ra khỏi nhà hàng, Mục Phách liền đi đến đón cô. Nhưng Thẩm Hành lại phát hiện ra một điều kỳ lạ – Mục Phách không hề chủ động có những cử chỉ thân mật với Gia Ngộ, thậm chí còn cố tình giữ khoảng cách giữa hai người. Ngược lại, Gia Ngộ tỏ ra chủ động hơn, cô khoác tay anh đi về phía bên kia đường, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời.

Bình luận

Để lại bình luận