Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sáng hôm sau. Khi Cố Như tỉnh dậy, nắng đã lên cao. Cô cử động nhẹ, một cơn đau nhức buốt óc truyền đến từ khắp các cơ quan trên cơ thể. Cô cảm tưởng như mình vừa bị xe cán qua. Bên cạnh giường trống không, nhưng ga giường nhàu nát và vệt máu khô cùng tinh dịch loang lổ là minh chứng cho trận “chiến đấu” kinh hoàng đêm qua.
Cố Như cố lết thân xác tàn tạ vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương, cô bật khóc. Trên cổ, ngực, đùi, khắp nơi đều là những vết bầm tím, dấu răng, dấu hôn đỏ chót chồng chất lên nhau. Không còn một chỗ da thịt nào lành lặn.
Cô tắm rửa qua loa, mặc một bộ đồ kín đáo rồi đi ra cửa phòng. Cô vặn tay nắm cửa. Khóa. Cô thử lại lần nữa, mạnh hơn. Vẫn khóa.
“Cạch cạch!” “Mở cửa ra! Có ai không? Mở cửa cho tôi!”
Cô đập cửa ầm ầm, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đáng sợ. Hắn không nói đùa. Hắn thực sự đã giam cầm cô. Hắn muốn biến cô thành tù nhân trong chính ngôi nhà này.
Cố Như trượt dọc theo cánh cửa, ngồi sụp xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở. Tại sao cô lại yêu một kẻ điên như vậy? Và đáng sợ hơn, tại sao dù bị đối xử như vậy, sâu thẳm trong tim, cô vẫn không thể hận hắn hoàn toàn?
Mấy ngày sau đó là cuộc chiến tranh lạnh. Cố Như tuyệt thực, đập phá đồ đạc, la hét, rồi lại khóc lóc van xin Dĩ Triệt thả cô ra. Cô thề thốt rằng cô không làm gì sai, cô sẽ không bao giờ phản bội hắn.
Nhưng Dĩ Triệt như một tảng đá. Hắn vẫn về nhà đúng giờ, vẫn ôm cô ngủ (dù cô phản kháng), vẫn sai người mang đồ ăn lên. Nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện thả cô đi. Hắn bỏ ngoài tai mọi lời cầu xin của cô. Hắn sợ, nếu thả cô ra, cô sẽ chạy mất, hoặc sẽ lại có kẻ nào đó cướp cô đi.
Đến ngày thứ tư, sức lực và sự kiên nhẫn của Cố Như cạn kiệt. Cô gầy rộc đi, đôi mắt thâm quầng vô hồn.
Chiều hôm đó, Dĩ Triệt đi làm về sớm. Hắn chạy ngay lên phòng, thấy Cố Như đang đứng thẫn thờ ngoài ban công, nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Gió thổi tà váy cô bay bay, trông cô mong manh như sắp tan biến. Tim hắn thắt lại.
“Tiểu Như.” Hắn gọi tên cô đầy âu yếm, bước tới ôm chặt cô từ phía sau. Cánh tay sắt của hắn siết lấy eo nhỏ, đầu rúc vào hõm cổ cô hít hà.
Cố Như rùng mình, cố vùng vẫy đẩy hắn ra. Cô chán ghét cái ôm này, cái ôm của sự tù túng. “Buông em ra! Đừng chạm vào em!”
“Tiểu Như, đừng náo nữa. Quản gia bảo nay em lại không chịu ăn gì. Em muốn anh xót chết sao?”
“Anh không nhốt em nữa em liền ăn. Em sẽ ăn rất nhiều. Thả em ra đi Dĩ Triệt…” Giọng cô yếu ớt, van lơn.
Dĩ Triệt im lặng một lúc lâu. Hắn xoay người cô lại, nhìn vào đôi mắt buồn bã của cô. Hắn không chịu nổi khi thấy cô héo mòn như vậy. Hắn muốn giữ cô, nhưng không muốn giữ một cái xác không hồn.
“Được, anh sẽ thả em ra.”
Cố Như trợn tròn mắt, không tin vào tai mình. Đôi mắt cô sáng lên tia hy vọng: “Thật… thật sao?”
“Nhưng với một điều kiện.” Hắn nhếch mép, ánh mắt lóe lên tia toan tính.
“Điều kiện gì? Mười điều kiện em cũng đồng ý!” Cô vội vàng gật đầu.
“Em phải dọn đến sống hẳn với anh. Chuyển hết đồ đạc ở căn hộ kia về đây. Chúng ta sống chung.”
Cố Như khựng lại. Sống chung? Nghĩa là cô sẽ hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn 24/7. Sẽ không còn không gian riêng tư nào nữa. Nhưng so với việc bị nhốt trong bốn bức tường này, ít ra sống chung cô vẫn được đi học, đi làm, được nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Cô cắn môi, suy tính thiệt hơn. Cuối cùng, khát vọng tự do chiến thắng. “Được, em đồng ý.”
Dĩ Triệt mỉm cười hài lòng, cúi xuống hôn lên môi cô. “Ngoan lắm bà xã tương lai.”
Từ hôm đó, thái độ của Cố Như dịu đi nhiều. Cô không còn lạnh lùng chống đối nữa, mà bắt đầu học cách “sống chung với lũ”.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận