Chương 8

Anh vùi đầu vào cổ Dịch Nhữ, thản nhiên nói: “Bảo bảo tỉnh rồi .”

“Xem ra hôm nay lượng thuốc quá ít.”

Dịch Nhữ kinh hãi kêu lên thành tiếng, kinh hoảng thất thố giãy dụa: “Anh… Anh là ai! Buông tôi ra buông tôi ra!”

Hạ Cảnh Chiêu dễ dàng nắm lấy hai cổ tay cô, vỗ mạnh vào cái mông trần của cô, đeo máy biến thanh khiến cho giọng nói trầm thấp mà xa lạ: “Nhanh như vậy đã không nhớ rõ chủ nhân, phải trừng phạt thật tốt mới được.”

“Tôi làm gì có chủ nhân, anh là biến thái…”

Hạ Cảnh Chiêu khẽ cười một tiếng, hài lòng vuốt ve bờ mông đầy đặn của cô: “Một năm trước không phải em đã tìm chủ nhân trên các phần mềm lớn à? Em tán gẫu với tôi một tháng, nhanh như vậy đã quên rồi sao.”

Dịch Nhữ khựng lại, thời gian quá lâu.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian cô khao khát SM nhất, cô thực sự muốn tìm ra bản chất của mong muốn này nên đã thêm không ít người để trò chuyện, thậm chí còn muốn tìm một người bạn trai có thể làm chủ nhân, cuối cùng phát hiện xác suất tìm được không thua gì đào vàng trong đống rác.

Và lúc này cô mới nhớ ra rằng người duy nhất mà cô đã trò chuyện sắp nhận chủ nhân của mình là một người đến từ thành phố A, nhưng sau đó mới biết được đối phương đã che giấu thân phận của mình, thật ra là một người đàn ông trung niên dầu mỡ đã kết hôn lớn hơn cô hai mươi tuổi, sau khi quyết đoán xóa bỏ phương thức liên lạc, cô cũng không có dục vọng thực hành SM nữa.

Nó quá bẩn thỉu, đầy rẫy những trò lừa đảo, giao dịch và những mối quan hệ mập mờ không thể công khai, sau khi nhận ra điều này, cô ngày càng chán ghét SM, theo thời gian trôi đi cùng với sự bận rộn, cô đã hoàn toàn nguôi ngoai dục vọng của mình.

“Không… Anh nói dối … Anh không phải là hắn…”

“Con đĩ nhỏ.” Lại một cái tát vào mông.

Hạ Cảnh Chiêu đảo mắt một vòng, nhìn vẻ mặt đau đớn và thất thần của Dịch Nhữ dưới lớp bịt mắt màu đen, trong mắt anh rực lên dục vọng, anh cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Chào mừng đến với căn cứ của tôi.”

“Trò chơi mà em chờ đợi đã lâu, hôm nay chính thức bắt đầu.”

Lời vừa dứt, thân thể mềm nhũn của Dịch Nhữ đã bị đẩy ngã, một sợi dây gai thô cứng nhưng rõ ràng đã qua xử lý như một con rắn xẹt qua ngực và cánh tay cô, người đàn ông thuần thục dùng dây thừng trói nửa người trên của cô lại một cách thô bạo.

Rõ ràng là anh cố ý làm cô bị thương, một khi cô thút thít nói đau, đối phương sẽ hết lần này đến lần khác nhéo cô mạnh hơn, nhưng đồng thời, anh cũng rất chuyên nghiệp, việc siết chặt có mức độ mạo hiểm nhất định, hơn nữa một chút bất cẩn cũng có thể gây tổn thương thần kinh, sau mỗi lần trừng phạt, anh sẽ hơi di chuyển sợi dây một chút, dưới tình huống đảm bảo cô an toàn mà trói cô càng thêm chặt.

Mặc dù bất an và sự giam giữ quá mạnh mẽ khiến cô vẫn rất khó chịu như trước, đặc biệt là sự khủng hoảng khi bị người lạ khống chế.

Hai cánh tay bị trói chặt sau lưng, nửa thân trên không thể cử động, cặp vú trước ngực bị dây thừng buộc chặt xấu hổ mà nhô ra ngoài. Cô vô ích né tránh bàn tay của đối phương đang tiến đến chà đạp đầu vú, cô run rẩy hỏi: “Rốt cuộc anh là ai…”

“Chủ nhân của em, nghe hiểu chưa.”

Hạ Cảnh Chiêu thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, nắm lấy một đống dây thừng sau lưng cô nâng nửa người trên của cô lên sát mình.

Thì thầm vào tai cô: “Nếu cục cưng còn hỏi nữa, tôi cũng sẽ bịt miệng em lại.”

“Anh buông tôi ra, vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy…”

Nếu không phải nằm mơ, thì trước kia mỗi một lần đều như vậy, cô thật sự không hiểu tại sao người này lại trăm phương ngàn kế mà tính kế cô lâu như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận