Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Xuân Vũ cứng đờ người, từ từ quay lại. Lý Thước đang đứng đó, cách cô vài bước chân. Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ đen bó sát, quần đùi thể thao, mồ hôi ướt đẫm làm chiếc áo dính chặt vào cơ thể, tôn lên từng múi cơ săn chắc, quyến rũ chết người. Đôi mắt đen láy của anh ta nhìn chằm chằm vào bàn tay Chu Thần đang đặt hờ trên eo Xuân Vũ để hướng dẫn tư thế, ánh nhìn sắc như dao cạo.
“Sao em lại tới đây?” Anh ta hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng chứa đầy sự đe dọa ngầm.
Xuân Vũ sợ hãi, theo bản năng lùi lại một bước, tránh xa Chu Thần.
“À, lão Lý. Hai người quen nhau à?” Chu Thần ngạc nhiên hỏi, tay vẫn chưa buông hẳn eo Xuân Vũ.
Lý Thước bước tới, thô bạo gạt tay Chu Thần ra, chen vào giữa hai người. Anh ta nhìn Xuân Vũ, rồi quay sang Chu Thần, nhếch mép cười nhạt: “Cô ấy là bạn cùng phòng của Trương Lệ.”
“Ồ, hóa ra là người quen.” Chu Thần cười hề hề, không nhận ra sự căng thẳng trong không khí. “Em gái này dễ thương thật, anh đang định tư vấn cho em ấy mua thẻ tập.”
“Cô ấy không có tiền đâu, cậu đừng tốn công vô ích.” Lý Thước lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào Xuân Vũ, như muốn nuốt chửng cô. “Với lại, cô ấy bận lắm, không có thời gian tập tành vớ vẩn này.”
Câu nói phũ phàng của Lý Thước khiến Xuân Vũ vừa xấu hổ vừa tủi thân. Cô cúi gằm mặt, lí nhí: “Đúng vậy… tôi không tập đâu.” Nói rồi, cô cầm túi xách bỏ chạy ra ngoài hành lang, nơi Trương Lệ đang ngồi đợi.
Lý Thước nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt tối sầm lại. Chu Thần vỗ vai anh ta trêu chọc: “Này, cậu làm con người ta sợ chạy mất dép rồi kìa. Mà công nhận em ấy nhìn… thú vị phết, kiểu ngây thơ nai tơ ấy. Cậu có Wechat em ấy không, cho tôi xin?”
“Cậu mơ đi.” Lý Thước gạt tay bạn ra, quay người bỏ đi.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ sang trọng, ăn mặc sành điệu, đeo túi Hermès đắt tiền bước ra từ phòng tập VIP, vẫy tay gọi Lý Thước: “Tiểu Lý, xong chưa? Đi thôi.”
Lý Thước thay đổi thái độ ngay lập tức, nở một nụ cười chuyên nghiệp nhưng có phần sủng nịnh: “Đến ngay đây, chị Lan.”
Trương Lệ ở bên ngoài nhìn thấy cảnh đó, máu ghen nổi lên đùng đùng. Cô ta kéo tay Xuân Vũ, thì thầm đầy hậm hực: “Nhìn kìa, đó là con mụ khách VIP mà anh ấy hay kể đấy. Giàu nứt đố đổ vách, nghe nói chồng chết rồi, giờ toàn đi bao trai trẻ.”
“Thật… thật hả?” Xuân Vũ ngạc nhiên.
“Chứ còn gì nữa. Nhìn cái tướng lẳng lơ kia là biết. Hai người họ tập xong rồi còn rủ nhau đi đâu thế kia?” Trương Lệ nghiến răng. “Không được, mình phải đi theo xem sao. Nếu con mụ đó dám làm gì quá đáng với Lý Thước, mình sẽ xé xác nó!”
Xuân Vũ hoảng hốt: “Cậu điên rồi! Theo dõi người ta làm gì?”
Nhưng Trương Lệ không nghe, lôi xềnh xệch Xuân Vũ bám theo. Hai người họ thấy Lý Thước và người phụ nữ kia đi vào một nhà hàng Nhật Bản sang trọng gần đó.
“Vào thôi!” Trương Lệ hùng hổ.
“Cậu có tiền không mà vào? Ở đây đắt lắm đấy!” Xuân Vũ can ngăn.
“Lo gì, mình có thẻ tín dụng.” Trương Lệ gạt đi, kéo Xuân Vũ vào trong.
Hai người chọn một bàn trong góc khuất, lén lút quan sát. Lý Thước và người phụ nữ kia vào phòng riêng, không nhìn thấy gì cả. Trương Lệ ngồi đó, tưởng tượng ra đủ thứ kịch bản đen tối, tra tấn tinh thần Xuân Vũ bằng những câu hỏi nhạy cảm: “Cậu bảo họ vào phòng riêng làm gì? Có khi nào… họ làm chuyện đó trong đấy không? Giống mấy phim AV ấy?”
Xuân Vũ đỏ mặt tía tai, không dám trả lời. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra giữa mình và Lý Thước, cảm giác tội lỗi lại dâng lên.
Bữa ăn kết thúc trong sự căng thẳng. Khi thanh toán, thẻ tín dụng của Trương Lệ bị từ chối vì vượt quá hạn mức.
“Chết tiệt! Xuân Vũ, cậu… cậu có tiền không? Ứng trước cho mình, về mình trả ngay.” Trương Lệ méo mặt cầu cứu.
Xuân Vũ thở dài ngao ngán. Cô đành rút chiếc thẻ tín dụng mới làm ở công ty ra quẹt. Một bữa ăn hết gần 3000 tệ, bay đứt nửa tháng lương của cô. Cô xót xa vô cùng, trong lòng thầm trách Lý Thước là kẻ đào mỏ, cặp kè phú bà, lại còn khiến cô bị vạ lây.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận