Chương 8

Thẩm Phạn bị hắn đâm đến điên loan đảo phượng, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn: “Phỉ Phỉ, không… Không cần, ta chịu không nổi, chàng đi ra đi, mau lên.”

Khoái cảm chinh phục làm hắn càng thêm điên cuồng, mỗi sợi lông tơ trên người đều không ngừng kêu gào, côn thịt lớn bị huyệt thịt gắt gao xoắn chặt lại, cảm giác hút hồn ập đến, thịt hành nhảy lên. Từ mã mắt phun ra một dòng tinh dịch trắng sữa lấp đầy toàn bộ cổ tử cung nàng, phát ra tiếng thở thỏa mãn.

Hắn muốn nhanh chóng chiếm hữu nàng như vậy là vì hắn sợ đây chỉ là mộng xuân. Nếu khi tỉnh giấc sẽ không nhìn thấy hình ảnh của nàng. Nhưng hiện tại, nàng rốt cuộc cũng đã thuộc về hắn.

Hắn ôm thân thể mềm mại của nàng, hít thở lấy mùi thơm của cơ thể nàng, miên man đắm chình trong suy nghĩ của bản thân.

Một dòng luân hồi, một năm tuổi, ai vì ai mà hối hận.

Một ý nghĩ, một tiếng thở dài, ai thích ai.

Một lần buông tay, một cái ngoảnh đầu, ai nhớ về ai.

Hôn kỳ của Thẩm Phạn và Phỉ Huyễn Minh được định vào ba tháng sau. Theo luật lệ, đã là Phò mã thì không được giữ những chức vụ quan trọng khác, nhưng hiện tại ngoài Phỉ Huyễn Minh ra thì không có ai khác đủ năng lực để đảm nhận chức vụ Chỉ Huy Sứ.

+

Mấy ngày không gặp Phỉ Huyễn Minh thật là khó chịu, nên Thẩm Phạn đã quyết định sẽ cải trang thành một gã sai vặt rồi lẻn vào Phỉ phủ.

Ở thư phòng, nhân vật chính đang ngồi lật xem một sự vụ, trong đó có đề cập đến một số vấn đề xảy ra gần đây trong hoàng cung, yêu cầu Cẩm Y Vệ giúp đỡ.

Bỗng nhiên có một hòn đá bị ném tới trên bàn của hắn, nhìn ra thì thấy một gã sai vặt nhỏ nhắn đang nở nụ cười ngọt ngào với mình, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, chính cặp mắt này, trong sáng thuần khiết, tựa như ánh trăng, đã hớp hồn hắn. Phong thái mỹ mạo, cao quý kia, làm người ta không thể nào dời mắt.

Phỉ Huyễn Minh bước nhanh về phía cửa, đưa tay ôm lấy nàng: “Sao lại đến đây?”

Thẩm Phạn chu chu cái miệng nhỏ: “Phỉ đại nhân bận trăm công nghìn việc, làm sao còn thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến ta, thế nên ta chỉ có thể mặt dày mặt dạn mà tìm đến ngài thôi.”

Phỉ Huyễn Minh tựa trán hắn lên trán nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn không xương của nàng đặt lên bên ngực trái: “Nơi này của ta không có lúc nào là không nhớ đến nàng.” Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên trên mặt nàng, thật ngứa.

Hắn kéo nàng đến bên ghế thái sư, để nàng ngồi trên đùi của hắn, vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở quanh quẩn triền miên. Giờ phút này, hắn thật hạnh phúc.

Ngón trỏ mân mê lấy đôi môi mật ngọt mê người của nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn bật ra khỏi miệng: “Phan Phạn hôm nay dùng son môi vị gì thế? Ta nếm thử được không?”

“Không, không mà.” Nghĩ đến việc sẽ bước ra ngoài với đôi môi sưng đỏ, điều này làm nàng xấu hổ muốn chết thôi.

Phỉ Huyễn Minh nắm lấy cằm nàng, không cho nàng cựa quậy, đầu lưỡi đảo qua hai phiến môi đỏ thắm của nàng, đem toàn bộ son môi nhấp nháp vào trong miệng bản thân, hơi hơi mỉm cười: “Là vị mật đào, ăn thật ngon!” Môi nàng oánh nhuận thơm ngọt, mềm mềm, thơm thơm. Đầu lưỡi lạnh lẽo của hắn nhẹ thâm nhập vào, tham lam mà cướp lấy hơi thở thuộc về nàng.

Nàng bị hắn hôn đến toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng, theo bản năng mà đáp lại hắn.

Ngay lúc hai người đang tình chàng ý thiếp, hạ nhân bên ngoài lại không thức thời mà gõ cửa: “Thưa thiếu gia, Mạnh đại nhân muốn gặp ngài.”

Thẩm Phạn đột nhiên nhảy dựng lên, đi vòng vòng trong phòng, “Không thể để hắn thấy ta, ta phải trốn, nhanh, nhanh nào. Chàng mau đem ta đi trốn đi.”

Ngược lại, Phỉ Huyễn Minh rất bình tĩnh, ung dung. Hai tay khoanh trước ngực, nhìn nàng khẩn trương: “Cầu xin ta đi!”

Thẩm Phạn nhìn vẻ mặt thong dong của hắn, mắt trừng to, nhưng không thể không chịu thua hắn, “Hảo ca ca, cầu ngươi a!” Đồng thời, nàng cũng hôn lên má hắn một cái.

Bình luận

Để lại bình luận