Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Quý Hạ thở dài một hơi.

Vừa rồi vì không muốn ăn, Vân Bạch ở trong ngực cô giãy dụa không thôi, mãi một lúc sau cuối cùng cũng nhảy xuống, đưa mắt nhìn thoáng qua cô, lại nhìn thoáng qua bát cơm mèo trước mặt.

Đôi mắt màu hổ phách kia xinh đẹp và ẩm ướt, vừa mới đi về phía cơm mèo hai bước chậm chạm, Quý Hạ thấy thế chịu không nổi nữa, lần thứ hai cúi xuống bồng anh trên tay.

“Tôi nấu cơm lại cho anh ăn một lần nữa được không?”

Đôi mắt to màu hổ phách của con mèo nhìn Quý Hạ, vài giây sau nhấc chân nhẹ nhàng mềm mại vùi vào trong ngực Quý Hạ kêu lên hai tiếng “Meo meo.”

“Được rồi, bây giờ anh đi thay quần áo trước đi.”

Quý Hạ ôm mèo con đi tới tủ quần áo không biết lấy ở đâu, ngay cả quần áo của mèo đi tới đặt lên giường của phòng ngủ dành cho khách.

Quay đầu bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Mèo con từ trong đống quần áo đứng lên chớp chớp mắt to màu hổ phách, khôi phục tư thái cao lãnh lúc trước, chẳng qua lỗ tai nhỏ trên đầu run lên, nhìn cửa không biết đang suy nghĩ cái gì.

***

Chờ Quý Hạ thả rau củ cùng thịt xông khói vào nồi, mùi thơm bay lên lan tỏa tràn ngập khắp nơi, thời gian trôi qua mãi một lúc sau cửa phòng khách rốt cục cũng được mở ra.

Ngón tay trắng như tuyết tinh xảo đặt lên tay nắm cửa phòng, bắp tay trắng nõn nhưng không mềm yếu ngược lại còn rắn chắc, mái tóc đen hơi dài che đi đôi mắt màu hút hồn lòng người, nhìn xuống một tí chiếc nút áo sơ mi trắng căn bản do không biết cài, nên chỉ lười biếng cài qua loa mấy cái, xương quai xanh hiện lên rõ ràng, nhìn sơ qua, có thể cảm nhận một loại khí chất mang theo chút khiêu gợi nhưng lại đơn thuần hiếm có.

Chỉ đơn giản là không thể chịu đựng nổi nữa.

Cùng lắm cũng khá may mắn, đồng tử màu hổ phách của anh sau khi biến thành hình người màu sắc càng sâu hơn lúc ở dạng mèo, nhìn sơ qua thì mặc dù vẫn không quá đậm, nhưng cũng không phải là màu sắc dị thường, ra ngoài đường ít nhất sẽ không khiến cho người ta nghi ngờ anh không phải là con người.

Tuy rằng đã thấy qua một lần, nhưng khi lại thấy khuôn mặt của anh, Quý Hạ vẫn bị kinh ngạc một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào phần đỉnh đầu phía trên, lúc này tai mèo của anh cũng biến mất theo, không có lộ ra.

Quý Hạ chớp chớp mắt muốn nhìn thêm vài lần.

Vân Bạch giống như có chút luống cuống khi đối diện với ánh mắt của cô, một lúc sau anh mở mắt to.

Tóc của anh bắt đầu di chuyển.

Không bao lâu sau, một sợi lông màu cam nhỏ từ giữa tóc lộ ra, sau đó hiện ra một đôi tai mềm mại.

Vân Bạch nhìn đã quen, đưa tay lên đè tai mèo của mình xuống.

Chưa được ba giây nó lại hiện ra như cũ.

Quý Hạ nhịn không được lập tức muốn cười, bước tới trước mặt anh.

“Vừa mới lớn lên tôi khống chế chúng không được tốt cho lắm. Cảm xúc tác động lớn một chút sẽ không thu hồi bản năng được.”

“Ừ, lát nữa tôi sẽ mua cho anh một cái mũ để che chúng lại.”

Vân Bạch hai mắt rủ xuống, lông mi run lên nhè nhẹ.

Anh thích từ này.

Thấy Quý Hạ đưa tay tới, đầu ngón tay dừng ở cổ áo mình.

Đôi mắt mèo khẽ mở to, nhìn Quý Hạ rũ mắt xuống, nghiêm túc cài lại nút áo cho anh, bởi vì sau khi anh biến thành hình người, vóc dáng trở nên cao hơn Quý Hạ một chút, nên khi từ trên xuống dưới rất dễ dàng nhìn rõ hết mọi đường nét khuôn mặt Quý Hạ, gương mặt của cô lúc nghiêng người là góc đẹp nhất, tổng thể nhìn rất dịu dàng thùy mị.

Tai Vân Bạch trở nên có phản ứng, khẽ run nhẹ, may sao nhờ có lông dài che đi chóp tai đỏ bừng.

“Quần áo ở đâu ra vậy?” Quý Hạ sửa sang lại quần áo cho anh, vừa hỏi một câu.

“Yêu tộc cũng có thông tin giấy tờ tùy thân, do bộ phận chuyên môn xử lý, đồ này là từ nơi đó lấy về.Tôi lấy nó từ đó, và còn hai thông tin nữa, tôi đã nhét trong tủ của cô.”

Bình luận

Để lại bình luận