Chương 8

“Mau ăn đi, đừng để trễ giờ ăn.” Lạc Nhạn vươn tay, bế Lục Dĩnh trở lại trên ghế.

Tư thế ngồi càng khiến vải thít chặt vào hoa huyệt, cùng với sưng đỏ do bọn hắn luật động vừa rồi khiến Lục Dĩnh vừa đau vừa ngứa ngáy khó chịu.

Hai tay cô run run, cầm lên chiếc đĩa bạc bên cạnh bát súp.

Động tác chậm chạp khiến Trình Cẩn ngứa mắt, hắn trực tiếp đưa tay đẩy ngã Lục Dĩnh: “Đến ăn cũng chậm chạp.”

Không chỉ Lục Dĩnh ngã sõng soài dưới sàn, đến chiếc ghế gỗ nặng cũng bị lật đổ đè lên người cô. Thìa bạc trong tay văng ra thật xa.

“Cẩn ca ca, Tiểu Dĩnh biết sai rồi!” Lục Dĩnh biết hắn tức giận, không để ý đến vết thương trên cơ thể, vội vàng bò lại ôm lấy chân Trình Cẩn. “Cầu xin anh mà… cầu xin anh… lần sau Tiểu Dĩnh sẽ không dám nữa. ”

“Cả ngày chỉ biết cầu xin.” Trình Cẩn đưa tay nắm lấy cổ Lục Dĩnh kéo lên. ” Bản thân thì không chịu cố gắng làm cho tốt tốt”

Lực tay Trình Cẩn rất mạnh, đến khi hắn thả ra. Trên chiếc cổ trắng nõn sớm đã in lên dấu tay bầm tím đáng sợ, cô chỉ có thể ngồi dưới chân hắn khó nhọc nuốt lấy từng hơi thở.

Không đợi Lục Dĩnh thở xong, Trình Cẩn trực tiếp nắm lấy tóc cô kéo lên, để cô đối diện với dương vật lớn của hắn, tay giơ lên dường như còn muốn tiếp tục đánh.

“Đừng mà… Cẩn ca ca, đừng như vậy.” Lục Dĩnh không nhịn nổi sợ hãi mà bật khóc lớn. “Đau lắm… cầu xin anh đó!”

Nói rồi trực tiếp quỳ xuống dưới chân hắn, đối với hắn dập đầu cầu xin.

Trán cũng vì đập xuống sàn mà sưng lên một cục lớn.

“Còn phải dạy em bao nhiêu lần nữa?” Trình Cẩn đưa tay xuống, tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm.

Lục Dĩnh lau nước mắt, hiểu ý liền tiến tới đũng quần hắn, nắm lấy dương vật lớn mà ngậm lấy. Nơi đó sớm đã sưng to đến đáng sợ, gân xanh nổi lên trên đó dường như đều đang đợi cô đến hầu hạ. Lạc Nhạn cũng tiến tới bên này một ghế.

Hắn vừa rồi không nói gì, không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua phúc lợi của bản thân.

Lục Dĩnh vội vàng đưa tay lên nắm lấy cự vật của Lạc Nhạn, bên này miệng không ngừng phục vụ Trình Cẩn. Đợi qua một chút liền đổi qua đổi lại.

Cả miệng và tay đều trở nên mỏi nhừ.

Vết thương do vừa rồi bị ghế nặng đập vào cũng âm ỉ chảy máu.

Trình Cẩn rùng mình muốn xuất ra trước, hắn đẩy mạnh Lục Dĩnh, để cô tiếp tục sang hầu hạ Lạc Nhạn, bản thân hắn thì dùng tay trực tiếp loát ra.

Tay còn lại còn cầm lấy đĩa súp ngô vốn đã nguội lạnh, toàn bộ xuất vào đó.

Súp ngô vàng nổi lên những mảng trắng đục chói mắt.

Một lúc sau Lạc Nhạn cũng xuất ra, toàn bộ đều xuất vào miệng Lạc Dĩnh.

“Nhả ra đây.” Trình Cẩn nhìn Lục Dĩnh ngậm toàn bộ trong miệng, liền đặt đĩa súp xuống dưới chân, để cô nhả đống tinh dịch ra đó.

“Ngoan, ăn đi.” Lạc Nhạn nhìn xuống, góc nhìn của hắn toàn hoàn có thể thấy được hoa huyệt trắng hồng không một cọng lông đang bị vải đen mỏng bó chặt.

Hắn không nhịn được đưa tay lên trêu trọc nơi đó: “Nhấc mông cao lên!”

Lục Dĩnh cố hết sức nhấc mông đào lên cao, đầu cúi xuống dường như muốn dán vào chân Trình Cẩn.

Cô đưa tay muốn lấy chiếc thìa bạc rơi ở xa.

Vừa đưa tay chạm gần tới liền bị Trình Cẩn đưa chân dẫm lấy: “Thìa bẩn rồi, đừng dùng nó nữa”.

May mắn ở nhà hắn sử dụng dép vải, không trực tiếp làm gãy ngón tay cô.

Lục Dĩnh nuốt xuống uất nghẹn, cô hiện giờ thật sự giống một con chó cái động dục. Một chút tôn nghiêm cũng không có.

Chén súp ngô lạnh ngắt, hiện tại không còn mùi thơm của ngô và kem chỉ tỏa lên mùi tinh dịch.

“Còn không mau ăn?” Trình Cẩn thấy cô chậm trễ liền tăng thêm chút lực ở chân, khiến bàn tay Lục Dĩnh đau đớn.

Lục Dĩnh chỉ có thể cúi xuống, muốn đưa miệng ở rìa đĩa từ từ uống dần.

“Không biết cách ăn sao?” Trình Cẩn ngược lại đưa lân lên lưng Lục Dĩnh, khiến mặt cô càng chúi xuống đĩa súp.

Bình luận

Để lại bình luận