Chương 8

Một cảm giác ngứa ngáy khó tả truyền tới trung khu thần kinh của Nhậm Sơ Tuyết, giống như cô đang bị ngọn lửa thiêu đốt, hai tay kia lưu luyến cứ vuốt ve mãi ở chỗ mẫn cảm của cô, mỗi chỗ bàn tay đó đi qua đều nổi lên một trận gợn sóng, giống như bị vô số lông vũ gãi nhẹ, cảm giác tê dại sưng tấy tràn đầy toàn thân, lại thủy chung không được giải thoát.

Khóe mắt Nhậm Sơ Tuyết đỏ bừng, gần như không nhịn được mà thở hổn hển.

Cô muốn lấy tay Cố Ngưng ra, nhưng lại sợ sẽ đánh thức đối phương.

Huống hồ, việc càng khó mở miệng nói ra hơn chính là, đây là lần đầu tiên cô biết được cơ thể mình, thế mà lại mẫn cảm như vậy.

Vừa rồi, dưới sự vuốt ve giống như an ủi của Cố Ngưng, hoa huyệt bé nhỏ của cô co rút lại, một dòng nước ấm áp chảy ra làm ướt quần lót.

Phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ đã thay đổi, Nhậm Sơ Tuyết lại không có lòng dạ nào thưởng thức, giờ phút này đầu óc cô như chất đầy bùn nhão, gần như hoàn toàn che đậy tất cả âm thanh ở bên ngoài.

Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào bàn tay không an phận của Cố Ngưng, bàn tay chậm rãi thò vào từ góc dưới váy cô, càng ngày càng tới gần nơi có bộ phận không thể nói rõ của cô.

Nơi đó vừa ẩm ướt vừa chật hẹp, không gian chặt chẽ, chưa từng có người nào tiến vào bên trong cả.

Hành vi rõ ràng vượt quá giới hạn của đối phương, Nhậm Sơ Tuyết vốn nên chán ghét, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy cả người mình càng trở nên khô nóng, không hiểu sao lại hưng phấn hơn vài phần.

Từng dây thần kinh trong cơ thể đều căng thẳng, mỗi một động tác nhỏ của đối phương đều bị phóng đại gấp trăm ngàn lần, Nhậm Sơ Tuyết thậm chí có thể cảm giác được đầu ngón tay của Cố Ngưng đang chạm vào… quần lót của cô.

Quần lót vừa mới bị dòng nước ấm làm ướt, hơi lún vào trong lỗ nhỏ, bị đầu ngón tay lạnh lẽo của Cố Ngưng cách lớp vải mềm mại nhẹ nhàng ấn, xoa bóp âm vật như hạt đậu đỏ nhỏ bé của cô.

Nhậm Sơ Tuyết dồn dập, khoái cảm như hoá thành cái miệng cắn người trong nháy mắt nuốt chửng cô, hai chân cô căng thẳng, tay dùng sức nắm chặt bao ghế, cắn chặt môi, liều mạng khống chế không cho bản thân phát ra âm thanh.

Kích thích dưới thân lại không có chút ý định dừng lại, thậm chí càng thêm nhiều hơn nữa, ngón tay cách một lớp vải nhẹ nhàng đâm vào trong hoa huyệt của cô.

Ngay khi Nhậm Sơ Tuyết bị tình dục tra tấn không lên không xuống, đương lúc cô cảm thấy vô cùng khó chịu, một giọng nói tựa như là từ bên ngoài bầu trời truyền đến chỗ tai cô:
“Sơ Tuyết, Sơ Tuyết…”

“Dạ…


Nhậm Sơ Tuyết miễn cưỡng hoàn hồn, muốn trả lời mẹ của Trần Hạo, vừa mới mở miệng ra đã bị giọng nói của chính mình làm cho hoảng sợ.

Nhậm Sơ Tuyết có giọng nói tự nhiên vốn đã rất ngọt ngào, được bạn bè ví von nó ngọt như là kẹo bông gòn, đương nhiên, trong tai người không quen biết thì giọng nói của cô chính là chất giọng chuyên dùng để
“nũng nịu”
, làm nũng.

Lúc này, bởi vì bị tình dục chiếm lấy, âm thanh này nghe quả thực, quả thực giống như là đang ưm ưm rên rỉ.

Mẹ của Trần Hạo dường như nhận ra có gì đó không ổn, bà ấy nhìn qua kính chiếu hậu, trông thấy khuôn mặt của Nhậm Sơ Tuyết đỏ bừng lên, giống như vừa trải qua một trận vận động kịch liệt.

Mẹ của Trần Hạo ân cần hỏi:
“Sơ Tuyết, sao mặt con lại đỏ như vậy?

Cổ họng của con bị làm sao vậy?

Là do điều hòa mở thấp quá hay sao?”
Nhậm Sơ Tuyết kéo khuôn mặt mình cố gắng tươi cười, hít sâu một hơi đáp lời bà ấy
“Không sao –“

Bình luận

Để lại bình luận