Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô quay đầu lại nhìn bức ảnh đặt trên chiếc tủ thấp cạnh giường.

Chàng trai đứng một mình trên sân vận động, với khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ có chút hung dữ, mái tóc ngắn được cạo gần sát da đầu, để lộ một vết sẹo khá sâu trên xương lông mày không có sợi tóc nào để che nó đi.

Thân hình cân đối và cường tráng, cơ bắp căng lên sau khi luyện tập khiến người ta cảm giác không thể lại gần.

Thảo nào những con gái cùng tuổi luôn giữ khoảng cách với anh

Cô đưa ngón tay thon dài của mình vào trong bé bím thăm dò từng tấc một, cảm nhận được bên trong nóng rực, lỗ nhỏ ướt át nuốt chửng cả ngón tay, khó khăn run rẩy.

Giây tiếp theo, vách thịt mềm mại bên trong không kiên nhẫn mút ngón tay thon dài, tạo ra khoái cảm từ cái xoa nắn non nớt này.

Càng ngày càng ngứa.

Những tiếng thở hổn hển mơ hồ thoát ra từ miệng cô tan thành sương mù.

Cô đột nhiên nhớ đến ánh mắt áp lực đó, nhớ lại khoảnh khắc họ nhìn nhau.

Nhớ đến cơ thể anh, rồi nhớ đến những đường gân trên cánh tay và bụng dưới sau khi tập luyện cường độ cao.

Nhớ về tất cả những cảm xúc mơ hồ đã dụ dỗ tình yêu của cô.

Và cả lời nói của anh, “Tôi xin lỗi”

Cô đã chảy nước

Tốc độ của ngón tay ngoáy vào sâu trong bướm nhỏ ngày càng nhanh, miệng không thể nhịn được những tiếng rên rỉ mơ hồ và phóng đãng, khoái cảm tích tụ dưới ngón tay càng nhiều, chất lỏng cơ thể ướt át tục tĩu tràn ra ngoài, như muốn làm ướt hết ga trải giường.

Sắp ra rồi.

Cảm giác hỗn loạn do khoái cảm mang lại khiến cô gái nắm chặt ga trải giường, cắn môi, không nhịn được nâng hông lên tưởng tượng về lực đẩy hông của anh, muốn những ngón tay thô ráp, môi và lưỡi mềm mại của anh thâm nhập vào cơ thể cô.

Cô tưởng tượng anh đang thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng gọi tên cô….

“Gia Mạt”

“Cố Quyết……” Cô gái khàn giọng rên rỉ, không nhịn được khoái cảm dâng trào

Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt cô, đại não mất kiểm soát, Bùi Gia Mạt nhắm chặt mắt lại.

Cô như đang nằm trên mặt biển, chờ đợi mọi thứ im lặng, chờ đợi thủy triều cuối cùng của đêm từ từ lướt qua cơ thể cô.

Mưa đang rơi bên ngoài cửa sổ phòng học cũ, gió oi bức thổi vào, tiếng mưa rơi rả rích, xao xuyến lòng người. Sau khi chuông reo, lớp học vẫn im lặng, chỉ còn tiếng bút viết xào xạc.

“Gia Mạt” cô gái bên cạnh vỗ vai cô, như thể đã đợi rất lâu, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: “Bây giờ cậu có rảnh không?”

Bùi Gia Mạt dừng lại việc sắp xếp giấy tờ trong tay, ngẩng đầu lên nói: “Rảnh chứ”

Mặc dù ánh mắt cô thờ ơ, nhưng cô cũng không quá nóng vội.

Chu Tư Viên bày ra một câu hỏi đã làm được một nửa trước mặt hai người, “Câu này, tớ giải đến bước nãy không giải tiếp nổi, không ra được, suy nghĩ lúc trước của tớ có phải sai không?”

Bùi Gia Mạt liếc nhìn câu hỏi rồi lấy bút chì ra để đánh dấu câu lỗi, “Ở đây cần phân tích vận tốc. Hướng vận tốc trong định nghĩa vận tốc sượt qua bề mặt là hướng của mặt phẳng tiếp tuyến, không phải hướng vận tốc của điểm P.”

Cô vừa giải thích vừa biết các bước thực hiện trên giấy, để không làm phiền những người khác trong lớp, cô cố ý nói rất nhỏ, không chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa sổ, cho đến khi cô gái ngồi ở bàn trước quay lại, chạm vào cánh tay cô

“Gia Mạt này, hình như Lâm Dược lại đến gặp cậu đấy”. Cô gái dường như rất ngạc nhiên trước phát hiện này, tự nhủ: “Đây là lần thứ hai trong tuần rồi, có phải cậu ấy thích cậu không vậy?”

Bùi Gia Mạt theo âm thanh ngẩng đầu lên, ánh nắng mờ ảo trong cơn mưa lớn xuyên qua khe hở cửa sổ, rơi xuống bàn.

Chàng trai ngoài cửa chạm vào ánh mắt của cô, lập tức mỉm cười với cô.

Nhưng ánh mắt của cô lướt qua chàng trai nhìn thẳng vào người đứng sau cậu ta.

Bàn tay vốn đang cầm bút siết chặt không kiểm soát.

Bình luận (0)

Để lại bình luận