Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cơn ghen và Bàn tay trong hố cát
Trương Du nhìn người đàn bà bốc lửa trước mặt, lớp son phấn dày cộm cùng mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi anh. Trong phút chốc, hình ảnh cô gái nhỏ với khuôn mặt mộc thanh thuần, chỉ thoảng mùi phấn rôm trẻ con ở nhà lại hiện về rõ mồn một. Anh chợt nhận ra, cơn khô nóng trong người mình không phải chỉ đơn thuần là do cấm dục quá lâu.
Nó có tên, có hình hài rõ rệt. Anh không muốn một người đàn bà từng trải. Anh muốn Hạ Tô.
“Không hứng.”
Dứt khoát buông một lời, Trương Du đứng bật dậy, sải bước ra khỏi quán bar náo nhiệt, bỏ lại người phụ nữ ngơ ngác phía sau.
Anh đứng bên ngoài hít một hơi gió đêm, nhưng lồng ngực vẫn hầm hập lửa. Anh rồ máy, chiếc mô tô gầm lên rồi lao về nhà. Ý nghĩ của Trương Du đã thông suốt, anh biết mình muốn gì, và anh nhất định phải có được nó. Tâm trạng anh tốt lên một cách kỳ lạ.
Khi gần đến khu chung cư, màn đêm yên tĩnh bỗng bị xé toạc bởi tiếng khóc nấc uất ức của một cô gái nhỏ, xen lẫn tiếng cười đùa hỗn láo của mấy đứa trẻ con. Trương Du cau mày, anh tắt máy, lần theo âm thanh.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ngay bãi cát bọn trẻ hay chơi, một cảnh tượng khiến máu anh sôi lên. Ba thằng nhóc choai choai đang vây quanh một bóng người nhỏ bé, chúng nó bốc từng nắm cát ném thẳng vào người cô gái. Cô gái nhỏ chỉ biết ngồi co rúm lại, vùi đầu vào cánh tay, tiếng khóc nghẹn ngào, bất lực.
Anh không cần nhìn mặt. Chỉ liếc qua bộ đồ ngủ mỏng manh quen thuộc, Trương Du đã nhận ra ngay đó là ai.
Là Hà Tô của anh!
Cơn thịnh nộ bùng lên, Trương Du cảm thấy lũ nhóc này thật sự đáng ăn đòn.
“Mấy thằng nhãi kia, chúng mày làm cái trò gì đấy!” Anh gầm lên, giọng nói trầm đục đầy uy hiếp.
Trương Du bước tới, thân hình cao lớn vạm vỡ của anh như một ngọn núi chắn trước mặt Hà Tô. Anh giơ nắm đấm siết chặt, đôi mắt hằn lên tia máu, trừng trừng nhìn ba đứa nhóc.
“Chúng mày có tin chú bẻ gãy tay không hả? Lần sau đứa nào còn dám đụng vào em ấy, chú đánh cho chúng mày không về nhà được!”
Ánh mắt hung dữ cùng lời đe dọa đầy sát khí của Trương Du có sức nặng ngàn cân. Ba thằng nhóc sợ đến tái mặt, lắp bắp không nói nên lời rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, không dám ngoảnh đầu lại.
Bãi cát lập tức trở lại vẻ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nức nở vỡ vụn của Hà Tô.
Trương Du thở hắt ra một hơi, cơn giận lập tức tan biến khi anh quay lại. Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn thô ráp nhẹ nhàng phủi lớp cát lấm lem trên tóc và trên người cô.
“Không sao rồi, nín đi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hà Tô ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cô đẫm nước mắt, đôi mắt to tròn sưng húp, đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương. Cô sụt sịt nhìn anh, hình như vẫn còn nhớ người đàn ông to lớn đã cho mình kẹo.
“Còn nhớ tôi không? Anh Trương Du đây, người cho em kẹo mút hôm trước này.” Trương Du cố gắng làm giọng mình dịu dàng nhất có thể, cẩn thận hỏi cô.
Hà Tô nhìn anh chằm chằm một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Trương Du thở phào nhẹ nhõm. May quá, vẫn còn nhận ra anh, chưa đến mức vô ơn.
“Ngoan, về nhà thôi. Muộn thế này bà ở nhà lo lắng lắm đấy.” Anh nói, rồi chìa bàn tay to lớn của mình ra trước mặt cô.
Ánh mắt Hà Tô di chuyển từ khuôn mặt anh xuống lòng bàn tay thô ráp, chai sần. Cô do dự mất vài giây, rồi mới rụt rè đặt bàn tay nhỏ xíu, mềm mại của mình vào lòng bàn tay anh.
Trái tim Trương Du khẽ run lên. Một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ dâng lên, Hà Tô không hề sợ anh.
Anh nhẹ nhàng siết chặt tay, bao trọn bàn tay non nớt của cô trong tay mình, cảm nhận sự mềm mại đến khó tin. Anh kéo cô đứng dậy, dắt cô bé lấm lem đi lên lầu.
Đến cửa nhà bà Trương, anh gõ cửa. Một lát sau, bà Trương ra mở cửa, thấy Trương Du dắt cháu gái mình về, bà vô cùng kinh ngạc.
“Tô Bảo! Sao hai đứa lại ở ngoài này? Không phải con đang ngủ trong phòng sao? Có chuyện gì vậy? Sao mắt đỏ hoe thế này?” Bà Trương vội vàng kéo Hà Tô lại, lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới, đưa tay lau nước mắt và cát trên mặt cháu gái.
Trương Du nghe vậy liền hiểu ra là cô bé tự ý chạy ra ngoài chơi.
“Cháu vừa gặp em ấy ở dưới lầu. Hình như em ấy chạy xuống bãi cát chơi rồi bị ngã.” Anh quyết định nói dối, không muốn kể chuyện cô bị bắt nạt, sợ bà Trương lo lắng rồi lại tự trách mình.
“Trời ơi, sao tối rồi còn chạy ra ngoài mà không nói với bà một tiếng?” Bà Trương đau lòng nhìn Hà Tô, rồi quay sang cảm ơn Trương Du rối rít.
“Cũng trễ rồi ạ. Bà đưa em ấy vào rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm đi. Cháu xin phép lên lầu.”
Trương Du liếc nhìn Hà Tô lần cuối, thấy cô vẫn cúi gằm mặt, anh quay người bước lên tầng bốn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trương Du nằm trên giường, hình ảnh đáng thương của Hà Tô lúc ở bãi cát cứ hiện lên trong đầu anh. Anh lẩm bẩm cái tên “Tô Tô”, trong lòng đã có một quyết định rõ ràng.
Anh không thể để cô bé ngốc này ở một mình được nữa. Anh phải ra tay thôi.
________________

Bình luận

Để lại bình luận