Chương 8

Khuôn mặt tuấn tú với đường nét tinh xảo như được điêu khắc nên của thiếu gia hoàn toàn bị da^ʍ thuỷ của Nịnh Bảo làm ướt, toát ra mùi hương hơi hăng hắc.
Nịnh Bảo cúi đầu nhìn khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ dưới đáy quần của mình, cậu rất thích, thật sự muốn ngồi lên đầu thiếu gia cả đời, cho thiếu gia uống da^ʍ thuỷ thay nước để làm dịu cơn khát của mình.
Nịnh Bảo đặt hai vách thịt căng phồng của cậu lên môi thiếu gia rồi xoa tròn, giống như chính cậu đang hôn lên miệng thiếu gia vậy, nếu thiếu gia có thể thè lưỡi ra liếʍ cho cậu thì tốt biết bao.
Nịnh Bảo vặn vẹo eo cọ cọ ở trên môi thiếu gia, miệng vừa chảy nước miếng vừa kích động kêu lên: “Thiếu gia … Nịnh Bảo thích… Em thích…”
Nịnh Bảo cảm thấy mình đã thực sự yêu thiếu gia mất rồi, hơn nữa cậu còn không thể kiềm chế bản thân, phải làm sao đây? Nếu một ngày nào đó, thiếu gia tỉnh lại, sẽ nhìn cậu với ánh mắt ghê tởm, sẽ sỉ nhục cậu là một kẻ dâʍ ɭσạи.
Nịnh Bảo biết với thân phận này của mình thì không thể ở bên cạnh thiếu gia, hiện tại cậu chỉ có thể làm loại chuyện này khi thiếu gia hôn mê thôi.
Đợi thiếu gia tỉnh lại, cậu sẽ rời đi.
Khi cậu nghĩ đến một ngày nào đó sẽ phải rời khỏi thiếu gia, Nịnh Bảo cảm thấy ngực đau thắt, vừa rồi còn đang gào thét, nhưng trong nháy mắt lại bật khóc: “Thiếu gia … Anh có thích Nịnh Bảo không… Anh có ghét Nịnh Bảo, có coi Nịnh Bảo là quái vật không…..?”
Nịnh Bảo ngồi yên ở trên mặt thiếu gia mặt, khóc nức nở: “Nịnh Bảo không muốn rời xa anh…… ưm”
Khóc một lúc thì Nịnh Bảo mới nhận ra ngồi như thế này sẽ khiến thiếu gia không thở được, nhanh chóng ngồi sang một bên khóc.
Trong lúc cậu ngồi bên cạnh khóc, da^ʍ thuỷ của cậu đã vô tình làm ướt gối của thiếu gia.
Nịnh Bảo lau nước mắt nước mũi tèm lem, ngừng khóc, đứng dậy, lại ngồi lên mặt của thiếu gia.
Nhân lúc thiếu gia còn đang hôn mê, cậu phải nhanh chóng thoả mãn, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội.
Nịnh Bảo ngồi trên mặt thiếu gia, sau đó đưa ngón tay vào trong miệng thiếu gia, mở hai cánh môi mỏng ra, có thể thấy được hai hàng răng trắng đều tăm tắp.
Người đang hôn mê sẽ cắn chặt răng lại, không thể dễ dàng mở ra, Nịnh Bảo ngập ngừng dùng ngón tay cạy hàm răng của thiếu gia ra, nhưng không giống với những gì cậu tưởng tượng, răng của thiếu gia bị cạy ra một cách dễ dàng.
Nịnh Bảo hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn đầu lưỡi trong miệng thiếu gia, tại sao miệng của thiếu gia lại không ngậm chặt lại?
Tuy rằng Nịnh Bảo cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cậu cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa, cậu để tiểu huyệt của mình lên cái miệng đang hé mở của thiếu gia: “Ưm … thiếu gia … Nịnh Bảo mời anh uống da^ʍ thuỷ…”
Lúc trước miệng thiếu gia còn ngậm chặt, da^ʍ thuỷ chỉ có thể xâm nhập vào miệng từng chút một qua các khe hở, cho nên lúc nào da^ʍ thuỷ cũng chảy ra khắp nơi.
Nhưng bây giờ miệng thiếu gia mở ra, có thể trực tiếp ngậm lấy toàn bộ tiểu huyệt, da^ʍ thuỷ cũng không chảy ra ngoài.
“Thiếu gia … ư a… Nịnh Bảo chảy rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, ưʍ… em sẽ để anh uống hết…” Da^ʍ thuỷ trước mắt chảy vào miệng của thiếu gia, không có một giọt nào rỉ ra ngoài, chỉ là thiếu gia không thể uống được dịch tràng bên trong hậu huyệt của Nịnh Bảo nữa, dịch tràng sền sệt nhỏ xuống hốc mắt sâu thẳm của thiếu gia.
Khi da^ʍ thuỷ đã bị nuốt gần hết, Nịnh Bảo lại để thiếu gia uống dịch tràng trong hậu huyệt.
Nịnh Bảo nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới đáy quần của mình, trong lòng mừng rỡ hỏi:“Ưm… thiếu gia… Anh thích uống loại nước nào… ưm … có phải anh thích cả hai không?

Bình luận

Để lại bình luận