Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Mẹ… nếu như… con muốn ly hôn thì như thế nào?”

Khi cô hỏi mẹ câu này, ánh mắt cô đã rất mong chờ nhưng ánh mắt mẹ cô lại vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm lấy cô.

“Trình Ý, vợ chồng sống với nhau, có đôi lúc xảy ra rất nhiều chuyện. Chén bát trong mâm còn có lúc khua, vợ chồng thì phải nhẫn nhịn nhau một chút mà sống chứ? Đâu thể vì một phút giận dỗi là nói đến chuyện ly hôn được.”

“Cũng đã lâu như vậy rồi, bệnh của mẹ cũng đã khỏi, con cũng nên quay về thôi.”

Khi cô cúi đầu, hai hàng nước mắt đã rơi, thực lòng cô rất muốn kể hết tất cả với mẹ. Nói rằng, cô đã mệt rồi, cô không muốn quay trở về căn nhà đó nữa.

“Mẹ à, mẹ mong con quay lại nơi đó sao?”

“Đó chẳng phải là nhà của con sao? Con biết rõ nhà ta còn phải trông cậy vào nhà họ Phó rất nhiều. Con nên nghĩ một chút, không nên tiếp tục ngang bướng nữa.”

“Vậy nếu như mẹ tận mắt nhìn thấy chồng mình ngủ với người phụ nữ khác thì sao?”

“Con nói vậy là có ý gì?”

Cô còn chưa kịp trả lời, bên ngoài liền có tiếng xe chạy vào trong sân, người làm liền lập tức chạy vào báo:

“Bà chủ, cô chủ, có cậu Phó Nhược Hằng đến. Cậu ấy bảo muốn đến đón cô chủ về nhà.”

Nghe người làm báo Phó Nhược Hằng tìm đến, trong lòng Trình Ý có chút hoảng loạn, cô nên đối mặt với hắn như thế nào đây? Cô có nên trở về căn nhà lạnh lẽo đã chẳng có vị trí nào cho cô đó không?

Cô cứ ngồi đó, im lặng, trầm mặc nhìn cánh cửa trong suốt phản chiếu khung cảnh bên ngoài thật lâu. Bên ngoài thật yên bình, khác hẳn với tâm trạng của cô ngay lúc này.

Cánh môi vẫn mím chặt cố giữ vẻ bình tĩnh mà trong lòng ngàn cơn sóng trào.

Cô cứ nghĩ hắn chán ghét đến mức không bao giờ muốn gặp lại cô.

Cô cứ nghĩ cô đi rồi, cuối cùng hắn cũng có thể cùng ánh trăng sáng trong lòng ở bên cạnh nhau. Trong cuộc chiến ba người, hai người hạnh phúc thì một người phải đau.

Người đó nhất định là cô rồi.

Hai người coi như kết thúc đoạn nghiệt duyên này. Cô trả hắn về với người mà hắn yêu.

Nhưng hôm nay hắn lại chủ động đến tìm cô. Hắn muốn cô quay lại nơi đó để làm gì chứ?

Để giày vò cô hay là để bắt cô chứng kiến cảnh hắn cùng tình nhân ân ái?

Trái tim hắn làm bằng sắt đá, chỉ tan chảy trước mặt Lâm Tư Hạ. Nhưng trái tim của cô làm bằng máu thịt, nó cũng biết đau kia mà?

Ba năm nay cô vẫn không thể dùng sự chân thành của mình để cảm hóa trái tim ấy. Sau từng ấy năm vì người, cô rốt cuộc nhận lại được cái gì?

Cô không muốn bước ra khỏi nơi này. Người đàn ông kia đã đến, hắn đã đi vào phòng khách, đến gặp cha cô. Ông không biết chuyện của bọn họ, vẫn tiếp đón hắn như thường lệ.

“Con đến rồi. Mẹ Trình Ý trở bệnh, con bé đi có hơi lâu, hai đứa không cãi nhau chứ?”

Hắn trầm mặc, thì ra cô đi lâu như vậy là vì điều này sao?

“Không có ạ. Con đến đón Trình Ý về nhà.”

“Nếu như không có gì, vậy thì tốt rồi. Con bé đang ở trên phòng, con mau lên đó đi.”

Cuối cùng sau nửa giờ, Phó Nhược Hằng cũng lấy hết dũng khí đi lên lầu. Nhưng hắn phải nói gì với cô đây?

Đúng là người phụ nữ này sinh ra để giày vò hắn mà.

Nếu như không phải vì bị ông nội bức ép, chắc chắn hắn sẽ không đến đây làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này đâu.

Chắc chắn là do Trình Ý không cam lòng, cô giỏi nhất chính là kể tội hắn trước mặt ông nội, hại hắn bị mắng không ít lần.

Bây giờ ngoài mặt tuy tỏ ra lạnh nhạt nhưng đằng sau lại xúi ông nội bắt ép hắn phải hạ mình xin lỗi cô.

Hắn đứng trước cửa phòng gõ cửa, cô biết là hắn, nhưng vẫn không đủ dũng cảm để ra mở cửa.

Nhưng khi cô vừa định quay đi, cánh cửa liền bị đẩy ra, người bên ngoài nhìn thấy cô, ánh mắt không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc. Ánh mắt khinh bỉ chăm chú nhìn lấy cô, hai hàng chân mày bỗng chốc nhăn lại, giống như muốn bộc phát sự tức giận đã bị hắn kìm nén đã lâu.

Bình luận

Để lại bình luận