Chương 8

Sau khi phun ra, Tô Nguyệt Nhiên run lên vì bị tinh dịch nóng bỏng tràn vào, đi kèm với sự run rẩy là vài dòng dâm thủy được phun hết ra, tràn ra ngoài như thể đã bị sụp đổ.

Con cặc đã mềm rồi, nhưng đàn ông không nỡ rút nó ra khỏi cái lồn ướt át.

Thay vào đó, hai người kẹp cơ thể mỏng manh của cô vào giữa, thay đổi nhiều tư thế khác nhau, nhào vuốt ve cơ thể yếu ớt của thiếu phụ một cách tùy ý, để lại đủ loại dấu vết tục tĩu.

Cho đến khi con cặc trong huyệt dâm lại cứng lên, sau đó bắt đầu một hiệp làm tình mới.

Cuộc mát xa buổi trưa không dừng lại cho đến khi cửa hàng sắp đóng cửa, người phụ nữ trẻ bị đụ triệt để khắp cơ thể được Mạnh Nghĩa bế lên một chiếc taxi. Quần áo cô xộc xệch khiến tài xế taxi phải dòm ngó suốt quãng đường.

Khi xuống xe, tài xế taxi còn nhiệt tình giúp Mạnh Nghị bế lên lầu, trên ngực và chân của thiếu phụ có mấy vết đỏ tục tĩu…

Sau buổi xoa bóp ngày hôm đó, dường như công tắc trên người Tô Nguyệt Nhiên đã được mở ra. Cũng vì vậy mà cô thực sự cảm nhận được ham muốn của cơ thể mình, hơn nữa cũng biết rất rõ rằng mình muốn được một con cặc lớn xoa bóp lần nữa.

Nhưng một thiếu phụ đơn thuần vẫn phải kiềm chế những ham muốn kỳ lạ như vậy, cô luôn cảm thấy điều đó rất xấu hổ.

Nhưng cha chồng Mạnh Nghĩa sẽ không để cô cứ chịu đựng như vậy giống trong quá khứ, chứng bệnh mất trí nhớ của hắn lại bùng phát vào ban đêm. Sau khi Mạnh Du Nhu chìm vào giấc ngủ, hắn lại tiếp tục nhận Tô Nguyệt Nhiên xinh đẹp thành vợ của mình.

“Hạnh Phân, đứa trẻ đã ngủ chưa?”

Thường thì cha chồng nấu nướng và làm vệ sinh nhà cửa, còn cô chỉ cần rửa bát, dọn dẹp một chút. Khi Tô Nguyệt Nhiên đang thu dọn bát đĩa trong bếp, cha chồng cô mở cửa bước vào và nói một câu như vậy.

Sau khi bị nhận nhầm vào đêm hôm đó, Tô Nguyệt Nhiên đã hỏi bạn học cũ của mình là bác sĩ, nhờ đó cô mới biết rằng rất có thể cha chồng Mạnh Nghĩa của mình đã mắc bệnh Alzheimer. Đó là lý do tại sao hắn lại nhận nhầm cô, nhưng bạn cùng lớp cũng chỉ nói cần kiên nhẫn hơn với người già, ngoài ra không còn biện pháp gì khác.

Tô Nguyệt Nhiên tốt bụng mỉm cười, kiên nhẫn giải thích với người đàn ông: “Cha, cha lại nhận sai người rồi, con không phải Hạnh Phân.”

Nhưng lão già dâm đãng này chỉ giả vờ thôi, đương nhiên không phải bệnh thật, hắn cố ý nói “lại muốn giở trò”. Sau đó hắn tiến lên một bước, ôm cô vào lòng từ phía sau.

“A, cha, thật sự, con thật sự không phải là… Ưm, ưm, a…”

Hai tay của người đàn ông luồn vào tạp dề từ phía sau, xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh nhào nặn bộ ngực to lớn mềm mại. Cặc hắn chạm vào mông người thiếu phụ khiến cơ thể cô mềm nhũn vì dục vọng dâng cao.

Mới vừa ăn cặc to không bao lâu nên lồn dâm trở nên ướt nhẹp, nước nhờn chảy ra từ mép lồn.

“A a, ưm cha, con còn đang rửa chén… Cứ như vậy con sẽ không làm gì được a, quần áo ưm, bầu vú sướng quá, ưm…”

Chiếc bát trong tay Tô Nguyệt Nhiên rơi xuống vỡ làm đôi, hai tay mềm nhũn vịn vào bồn rửa một cách bất lực, cặp mông vểnh lên cao.

Biểu hiện của cô khiến Mạnh Nghĩa bạo dạn hơn, hắn cổ bộ đồ ngủ rồi thò tay vào mà không gặp chút trở ngại nào. Sau đó hắn đặt tay lên cặp vú to bắt đầu nhào nặn, đầu vú trở nên cứng rắn và nhạy cảm hơn.

Con cặc của hắn cọ xát vào cặp mông đầy đặn của thiếu phụ đến nghiện, trực tiếp chen vào giữa khe thịt giữa hai chân, cọ xát vào khiến cái lồn ẩm ướt.

“Sao em không mặc quần áo hả, con đĩ nhỏ, em muốn đụ con cu to của chồng em từ lâu rồi à?”

“Chảy nhiều dâm thủy như vậy, nứng nhanh như vậy à?”

“Không có, a, cha, ưm, con cặc lớn chà vào hột le, a, hư hết rồi… Ưm, không được, a…”

Bình luận

Để lại bình luận