Chương 8

Khi nhìn thấy cơ thể trần truồng của mình, theo phản xạ cô dừng lại, quay đầu nhìn lại phía bên kia giường. Không có ai nằm đó cả, cô rủ mắt xuống.

Đầu bắt đầu nhớ lại những cảnh đêm qua.

Bàn tay ôm chăn tay khẽ run lên một chút.

Thật đau đầu… đêm qua cô đã quá kích động. Người đó lại là sếp mới, cô đã phá vỡ quy tắc của bản thân từ trước đến nay…

Tề Vãn gãi đầu, bất lực trèo ra khỏi giường, lấy áo choàng khoác vào rồi uể oải bước ra phòng khách.

Trứng chiên, giăm bông, sữa… Mắt Tề Vãn có chút sững sờ khi nhìn thấy bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn. Nhìn lại, bên cạnh còn có một mảnh giấy nhỏ:

[Tôi có chút việc cần phải đến công ty trước. Hôm nay em không cần phải đi làm sớm đâu, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Ngoài ra, em phải thử bữa sáng anh đã nấu đấy.]

Sau khi đọc những lời trên tờ giấy xong, Tề Vãn vò nát tờ giấy.

Tại sao tất cả đàn ông đều như vậy? Coi đây là nhà nghỉ sao? Tề Vãn nghĩ như vậy rồi cầm ly sữa lên uống.

Uống sữa xong, cô liền cảm thấy thoải mái hơn, liếc nhìn quả trứng rán và giăm bông, thật sự rất muốn ăn.

Không biết tại sao, khi ăn chúng tâm trạng của cô bắt đầu tốt lên, liền tự an ủi mình. Coi như chuyện đêm qua là 1 dịp giúp cơ thể giải toả, vậy thôi.

Sau khi ăn sáng xong Tề Vãn mặc một bộ đồ công sở màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ như bình thường. Cô vẫn giống mọi ngày, không muốn liên quan gì đến Lý Tử Lục, cho dù đêm qua hai người họ đã ngủ với nhau. Đó chỉ là nhu cầu tạm thời, giống như việc muốn uống nước khi cô thấy khát.

Tề Vãn bước đến bàn làm việc ngồi xuống như thường lệ, bắt đầu phân loại tài liệu.

“Chào buổi sáng…” Không biết Lý Tử Lục xuất hiện trên bàn của cô từ khi nào.

Tề Vãn nở một nụ cười không mấy tự nhiên, “Chào buổi sáng, anh Lý.”

“Em đã ăn sáng chưa? Lý Tử Lục cúi xuống nhẹ nhàng hỏi.

“Tôi đã ăn rồi. Cảm ơn anh”. Câu trả lời của Tề Vãn giống như một lời báo cáo, không có bất kỳ giọng điệu biết ơn nào.

Nghe được câu trả lời này, vẻ mặt Lý Tử Lục có chút bất mãn. Lúc này, hai nhân viên hành chính đi ngang qua họ.

“Cô Tề, đây là tài liệu hôm nay…”

“Mang nó đến văn phòng của tôi trong năm phút nữa.” Tề Vãn chưa kịp nói xong, Lý Tử Lục đột nhiên đứng phăng dậy bước vào văn phòng không thèm nhìn lại.

Năm phút sau, Tề Vãn bước vào trong phòng của Lý Tử Lục với tập tài liệu dày trên tay.

Lý Tử Lục vừa thấy Tề Vãn bước vào, anh vội vã tiến lên. Tề Vãn vội vàng bước đến bàn làm việc của anh, đặt các tài liệu trên tay xuống.

“Anh Lý, tập tài liệu này cần anh ký, và tài liệu này cần anh xem qua. Ngoài ra, cô Lộc còn yêu cầu đàm phán dự án lúc 4 giờ chiều.” Lý Tử Lục nép người đứng sang một bên, sốt ruột lắng nghe.

“Còn gì nữa không?” Lý Tử Lục hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Tề Vãn. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh cảm thấy khuôn mặt này trông ngày càng đẹp hơn, có đôi nét quyến rũ hoàn toàn khác nhau vào ban ngày và ban đêm.

“Không, nếu không có việc gì… tôi ra ngoài làm việc trước.” Tề Vãn đã phát hiện ra ánh mắt của Lý Tử Lục có gì đó sai sai, và đôi mắt của anh ấy… giống với người đàn ông cô đã gặp ở pup đêm đó…

Tề Vãn biết không thể ở lại đây lâu nên quay người rời đi. Nhưng, Lý Tử Lục lại đột nhiên nắm lấy tay Tề Vãn.

“Anh Lý… Đây là công ty…”

Ngay khi bị anh kéo tay, cô liền hoảng sợ, rất muốn bình tĩnh lại. Suy cho cùng thì người đàn ông trước mặt cũng là sếp của cô. Mặc dù anh rất đẹp trai, nhưng cô không muốn có bất cứ dây dưa gì với anh nữa. Đêm qua chỉ là một tai nạn. Hơn hết, cô không muốn có một mối quan hệ yêu đương nào nữa.

“Em…” Lý Tử Lục thực sự tức giận. Đêm qua, anh không thể khống chế được bản thân khi cánh tay mềm mại của cô cứ ôm lấy cổ mình, nhưng bây giờ cô lại cố tỏ ra lạnh lùng.

Bình luận

Để lại bình luận