Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Hơi Ấm Người Lạ, Giá Lạnh Kẻ Chung Chăn
Buổi phỏng vấn ngày hôm sau diễn ra thuận lợi đến không ngờ. Có lẽ kinh nghiệm làm giáo viên và khí chất điềm đạm của cô đã gây ấn tượng tốt. Trên đường về, cô ghé qua siêu thị mua thêm ít hoa quả. Lúc bước vào thang máy, định mệnh lại trêu ngươi cô.
Vu Hướng Tây đứng sừng sững ở góc thang máy.
Cậu vẫn đeo chiếc ba lô quen thuộc, trên người mặc bộ đồ thể thao, mồ hôi ướt đẫm làm chiếc áo phông mỏng dính chặt vào lồng ngực rắn chắc. Cậu vừa đi tập thể hình về. Không khí trong không gian chật hẹp lập tức bị sức nóng hầm hập từ cơ thể cậu bao trùm.
Phó Nhàn Linh vừa bước vào đã cảm thấy da gà toàn thân nổi lên. Mùi mồ hôi nam tính nồng đượm nhưng không hề khó chịu, nó gợi cho cô nhớ đến đêm cuồng loạn đó. Toàn bộ hình ảnh Vu Hướng Tây đè cô trên tường gạch, điên cuồng thọc vào rút ra, tiếng thở dốc nặng nề của cậu, tiếng rên rỉ vụn vỡ của cô… tất cả ùa về. Cổ họng cô khô khốc, miệng đắng lưỡi khô, thậm chí cô còn cảm thấy nơi riêng tư bắt đầu có phản ứng.
“Chị.” Cậu chủ động chào, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú, không còn vẻ tổn thương hôm qua, chỉ còn sự nóng bỏng thuần túy.
Phó Nhàn Linh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Cô cúi thấp đầu, hàm hồ “Ừm” một tiếng, dịch người sang góc đối diện.
Thang máy không có người khác. Cửa vừa đóng lại, không gian càng thêm ngột ngạt. Cậu nghiêng đầu nhìn cô, thấy mấy ngón tay cô bị túi xách siết đến tím lại, cậu lập tức đưa tay ra.
“Để tôi giúp chị.”
“Không cần…” Phó Nhàn Linh vội né tránh. Nhiệt độ cơ thể cậu quá cao. Ngón tay cậu chỉ vừa lướt qua mu bàn tay cô, cô đã bị nóng đến co rúm người lại. Cậu trai lại vô cùng cố chấp, giành lấy mấy cái túi nặng trĩu từ tay cô, giọng nói khàn khàn: “Nặng lắm. Tôi xách đến cửa nhà cho chị.”
Cô muốn từ chối, nhưng ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đen láy kiên định của cậu, mọi lời nói bỗng nghẹn lại.
Thang máy đến tầng ba. Cậu quả nhiên chỉ xách đồ đến cửa nhà cô, đặt xuống rồi lập tức xoay người rời đi, đi thẳng vào thang máy xuống tầng hai. Phó Nhàn Linh nhìn theo bóng lưng cậu, lúc này mới nhập mật khẩu vào nhà.
Chỉ là, vừa vào nhà, trái tim cô đã đập lỡ một nhịp. Đèn ở huyền quan đang bật.
Cô còn chưa kịp thay giày, vội đi vào trong vài bước. Trương Tuyền Phong mặc áo ngủ lụa bước ra từ phòng làm việc, tay cầm ly rượu vang, nhìn thấy cô, hắn nhướng mày: “Em về rồi à? Chưa ăn tối sao?”
Một cỗ khí huyết nóng rực xông thẳng lên não Phó Nhàn Linh. Cô có vô số lời muốn chất vấn hắn, muốn gào vào mặt hắn về chiếc điện thoại kia, về con đàn bà lẳng lơ đó. Nhưng cuối cùng, tất cả đều bị cô nuốt ngược vào trong. Cô im lặng quay lại huyền quan, thay dép lê, xách đồ vào bếp.
Trương Tuyền Phong đi theo sau cô, giọng điệu vẫn ôn hòa: “Làm sao vậy? Ai chọc em giận à?”
Phó Nhàn Linh mở tủ lạnh, nhắm mắt hít sâu một hơi để đè nén cơn buồn nôn đang chực trào lên.
“Không có gì. Lần này anh đi công tác về sớm nhỉ.”
“Xong việc sớm nên về.” Hắn bước tới, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm cọ vào gáy cô. “Sao lại không vui? Nhớ anh à?”
Cái chạm của hắn khiến Phó Nhàn Linh rùng mình. Ghê tởm! Cô ghê tởm đến muốn nôn ngay tại chỗ. Hắn dùng chính vòng tay này để ôm ấp con điếm kia, giờ lại dùng nó để chạm vào cô.
Cô gỡ tay hắn ra, cố nặn ra một nụ cười: “Hơi mệt.”
Đây là tín hiệu ngầm của họ. “Em mệt”, “Em chưa làm xong kế hoạch”, “Mai em phải dậy sớm”… tất cả đều là lý do để từ chối chung phòng.
Trương Tuyền Phong cũng không ép, hắn xoa xoa eo cô, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô: “Được, vậy anh về phòng làm việc tiếp.”
Phó Nhàn Linh đợi hắn đi khuất, lập tức dùng mu bàn tay chà xát điên cuồng lên bên má vừa bị hắn hôn. Cô không hiểu, sao hắn có thể mặt dày đến thế? Vừa ở bên ngoài chim chuột với tiểu tam xong, về nhà vẫn còn tinh lực để diễn kịch yêu thương với cô.
Cô thất thần thái rau, “Xoẹt” một tiếng, con dao sắc lẹm cứa vào ngón tay. Máu lập tức túa ra. Đau, đau đến thấu tim. Cô vội vã đưa tay dưới vòi nước rửa, máu vẫn không ngừng chảy. Cô tìm băng cá nhân dán lại, tâm trạng nấu nướng cũng bay biến sạch.
Tối đó, cô không ăn gì.
Cô đi tắm. Dòng nước ấm áp xối lên cơ thể, nhưng không thể gột rửa được cảm giác dơ bẩn mà Trương Tuyền Phong mang lại. Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Vu Hướng Tây. Hình ảnh cậu đè cô bên bồn tắm, cắm vào từ phía sau không ngừng nghỉ, tiếng thở dốc nam tính của cậu bên tai cô: “Chị à, chỗ này của chị thật đẹp…”
Cơ thể cô nóng lên. Đầṳ ѵú bị kích thích đến rùng mình. Cô đưa tay xoa nắn bộ ngực căng tròn của mình, ngón tay kia dò dẫm xuống nơi tư mật đã ướt át.
Cô do dự một lát, rồi đi đến tủ lấy ra cây trứng rung màu hồng mà Thôi Hiểu tặng. Âm đế lập tức bị kích thích đến sưng đỏ, cứng ngắc. Chỉ vài giây, cô ngửa mặt lên, cơ thể co giật đạt tới cao trào.
Nhưng… vẫn không đủ.
Nơi sâu thẳm giữa hai chân vẫn trống rỗng đến đáng sợ. Cô cọ xát hai bên đùi, trong đầu điên cuồng nhớ tới cây gậy thịt đỏ tím dữ tợn của Vu Hướng Tây, nhớ cảm giác nó lấp đầy cô, đâm thật mạnh vào bên trong. Cô đưa ngón tay vào, bắt chước động tác của cậu, nhưng ngón tay quá nhỏ, quá lạnh. Cô không thể tự làm mình thoải mái. Lăn lộn hồi lâu, cô mệt mỏi bước ra khỏi toilet, sự trống rỗng trong cơ thể còn lớn hơn cả sự cô đơn trong tâm hồn.
________________

Bình luận

Để lại bình luận