Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cố Viện ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cắt ngang lời xin lỗi yếu ớt của anh, vô cùng thấu hiểu lòng người mà nói: “À, ra là đã quên rồi? Không sao, để tôi tốt bụng nhắc lại cho anh nhớ. Anh uống say bí tỉ, lảo đảo đi vào phòng, rồi lao đến ôm chầm lấy tôi. Không chỉ có tay chân táy máy sờ soạng lung tung khắp người tôi, anh còn chui đầu vào bên dưới váy tôi, vừa liếm vừa hút, cái đầu lưỡi điêu luyện ấy còn bỏ lọt thỏm vào trong ‘bức’ của tôi mà quấy đảo điên cuồng…”
Sắc mặt Trần Vũ Hàng không ngừng chuyển từ xanh sang trắng bệch. Theo từng lời miêu tả chi tiết, sống động của cô gái, trước mắt anh dường như hiện lên những thước phim quay chậm của đêm qua.
Trong căn phòng tối đen chỉ có ánh trăng mờ ảo, hắn ôm chặt lấy cặp mông mềm mại, trắng nõn, vùi toàn bộ khuôn mặt vào khe thịt non mềm, ướt át, cái lưỡi tham lam khuấy trái đảo phải, hút đi một lượng lớn chất lỏng ngọt ngào chảy ra từ cơ thể cô. Giờ phút này, chỉ cần nhớ lại một chút như vậy, trong khoang miệng hắn dường như vẫn còn đọng lại vị tao ngọt đặc trưng ấy.
Không, không phải là ảo giác. Bắt đầu từ buổi sáng tỉnh dậy, cả người hắn tinh thần không tập trung, ăn không vào bất cứ thứ gì, uống nước cũng thấy nhạt nhẽo. Nói cách khác, dư vị tàn lưu trong miệng hắn, rất có thể chính là hương vị dịch thể từ hạ thân của cô gái này.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhiệt độ trong phòng trang điểm dường như tăng lên ngùn ngụt, bầu không khí bao trùm một loại ái muội lại quỷ dị khó tả.
Cố Viện cảm thấy bản thân mình cũng thật hư hỏng. Chú rể người ta đã xấu hổ muốn độn thổ, muốn giữ gìn chút thể diện thái bình giả tạo cuối cùng, cô lại giống như mụ phù thủy độc ác, ở thời khắc người đàn ông sắp bước vào lễ đường, lại tỉ mỉ miêu tả lại cảnh xuân tình đêm qua: “Cuối cùng, anh có nhớ không? Bạch Huyên Huyên ngủ say sưa ngay bên cạnh, anh lại cứ như vậy mà đè tôi ra thao. Côn thịt của anh cũng thật dài, thật khủng, cọ xát bên ngoài mãi mới chịu cắm lút vào hoa tâm. Nó cứng bang bang như sắt nguội, ra vào hùng hục, rất lợi hại nha~~”
Nói rồi, cô còn chồm người về phía trước, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm sâu vào đôi mắt đen láy đang dao động dữ dội của người đàn ông: “Anh thật sự không nhớ rõ chút nào sao? Chẳng qua… cái loại cảm giác sung sướng ấy anh hẳn là biết rồi chứ. Rốt cuộc sáng hôm nay, lúc anh tỉnh dậy và rút dương vật ra ngoài, còn không nhịn được mà cố tình dập thêm vài cái thật mạnh nữa mà…”
Lời này thật đúng là đòn chí mạng, đến cái quần xịp cuối cùng để che đậy sự xấu hổ cũng bị cô lột sạch sẽ không chừa lại chút nào.
Trần Vũ Hàng đã không còn cách nào khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt mình nữa. Cơ mặt anh giật giật, ánh mắt trốn tránh.
Anh xác thật nhớ rõ loại cảm giác đó, thậm chí đến bây giờ nó vẫn còn ám ảnh, khiến anh nhớ mãi không quên. Buổi sáng, sau khi kinh hoàng phát hiện mình thao nhầm người, phản ứng đầu tiên của lý trí là phải rời đi ngay lập tức. Nhưng thân thể lại phản bội anh, bị kiềm chế chặt chẽ bởi sự cám dỗ chết người. Khắp nơi trong cái động tiên hẹp, trơn ướt ấy như có hàng ngàn cái miệng nhỏ mút mát, triền miên bọc lấy dương vật thô to của anh. Nơi mẫn cảm nhất được thịt non liếm láp, bao bọc, thật sự là vùng đất cực lạc của nhân gian mà anh chưa từng được nếm trải.
Ma xui quỷ khiến thế nào, khi đã vất vả rút ra đến gần cửa huyệt, vào lúc những thớ thịt non nớt kia luyến tiếc xoắn chặt, túm lấy quy đầu kéo vào bên trong, hắn đã không nhịn được. Dục vọng chiến thắng lý trí, hắn lại lặp đi lặp lại hành động đâm rút ấy vài lần nữa.
Khoái cảm được phóng đại lên vô số lần trong sự lén lút và tội lỗi. Mỗi lần đâm vào, hắn đều tự nhủ “đây là cái cuối cùng”, nhưng một chút lại một chút, càng vào sâu càng không thể dừng lại được.
Cô gái nằm dưới thân hắn lúc đó nhắm chặt mắt, xinh đẹp, diễm lệ và mong manh như một con búp bê sứ. Trên cơ thể trắng ngần loang lổ vết tích hoan ái, bị lây dính tinh dịch của hắn, để mặc cho hắn tùy ý vấy bẩn, giày vò. Mỗi một lần hắn cắm vào thật sâu, cô đều nhẹ nhàng hừ lên một tiếng rên rỉ mê người.
Giờ phút này anh mới biết, người mà lúc ấy hắn cho rằng là thiên sứ cam chịu, thực ra là một yêu nữ tà ác, am hiểu nhất là thuật câu hồn đoạt phách đàn ông.
Cô vẫn luôn tỉnh táo, giờ đây kể lại cảm giác lúc đó, giọng điệu còn mang theo vẻ tràn đầy hoài niệm, luyến tiếc: “Rất thoải mái, cực kỳ kích thích. Đặc biệt là lúc Bạch Huyên Huyên cựa mình thiếu chút nữa tỉnh lại, dương vật anh lập tức sưng to lên gấp bội, quy đầu vùi sâu vào hoa tâm em, một chút cử động cũng không dám, im lìm nấp trong đó, cảm giác căng đầy ấy thật đúng là sướng muốn chết mà!”
Cố Viện càng nói lại càng vô cùng động tình, hơi thở bắt đầu dồn dập. Sáng nay mới chỉ được thoải mái một chút xíu, người đàn ông này dường như bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô còn chưa kịp phản ứng để tận hưởng thêm thì anh ta đã vội vàng rút côn thịt ra, bỏ của chạy lấy người.
Mới bị làm vài cái “tạm biệt” như vậy, đối với cái thân thể dâm đãng, nhu cầu cao này mà nói, cũng chẳng bõ bèn gì, không đủ nhét kẽ răng. Hiện tại nếu không đòi lại cả vốn lẫn lãi, vậy thì quá thiệt thòi cho cô rồi.
Cố Viện cầm lấy cây chì kẻ chân mày, không báo trước mà tách rộng hai chân ra, ngang nhiên ngồi lên đùi người đàn ông, mặt đối mặt, tư thế vô cùng ám muội. Cô giả vờ tập trung vẽ lông mày cho hắn, nhưng bên dưới lại cố ý đem hạ thể mềm mại của mình cọ xát, ấn mạnh vào phần hông rắn chắc, nơi có vật cứng đang trỗi dậy của anh.
Nơi riêng tư ướt át cọ quét qua lớp vải quần tây, mật huyệt bên trong lập tức sinh ra càng nhiều khát cầu, một luồng khí nóng nhanh chóng chảy xuống, lan tỏa cảm giác vô cùng ngứa ngáy, đòi hỏi được lấp đầy.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận