Chương 8

Mới phát hiện ra bên trong ngăn kéo có một ít công cụ để vẽ tranh, còn có một chồng giấy phác hoạ.

Tần Huyên có vẽ tranh sao?

Tần Niệm nghi hoặc mà nhìn những trang giấy đó, cô trước giờ không biết anh trai có sở thích vẽ tranh nha?

Nhìn chồng giấy được đặt ngay ngắn bên trong ngăn tủ, Tần Niệm nhất thời tò mò, liền đem một bức lên để nhìn thử.

Chờ cho đến khi nhìn thấy rõ bức tranh, gương mặt trắng nõn của Tần Niệm ngay lập tức đỏ bừng.

…….

….

Đây đây đây, đây thế mà lại là một bức tranh vẽ cô gái đang trần truồng!

Tuy rằng trên mặt chỉ mới vẽ phác thảo, không có đường nét rõ ràng, nhưng thân thể ở phía dưới thì lại được vẽ rất chi tiết, cô thậm chí có thể nhìn thấy âm hộ của cô gái đang mở ra, khe hở còn lộ ra âm đế……

Nhìn bức tranh khỏa thân đang cầm trên tay, quả thật không khác gì như đang cầm củ khoai nóng, Tần Niệm theo bản năng phủi tay tính đem nó cất lại chỗ cũ, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên ngay đến mắt thường đều thấy được, đỉnh đầu đều sắp bốc khói.

Trong lòng thì đã loạn như tơ vò.

Đây là thứ gì? Tần Huyên sao lại muốn vẽ thể loại này? Thật sự quá hạ lưu! Cô gái trong bức tranh này là ai? Tại sao chỉ có thân thể mà không có gương mặt? Là bạn học của hắn sao?

Tim Tần Niệm cứ đập nhanh liên hồi, da đầu căng tới tê dại.

Rõ ràng là đây là đồ do Tần Huyên vẽ, nhưng cô lại thấy chột dạ, hình như phát hiện ra bản thân đã gây ra một chuyện không thể tha thứ, hai tay đều phát run.

Cô nuốt nuốt nước miếng, chịu đựng sự kinh hãi ở trong lòng, ngồi xổm xuống nhặt những bức tranh còn lại, cũng không dám xem thêm, sửa sửa cho nó gọn gàng như ban đầu, rồi mới nhẹ nhàng đặt lại vào trong ngăn kéo. Sau đó nhanh chóng mở ra ngăn kéo bên kia, xem cũng không xem, tùy tay lấy đại một cái quần lót, rồi ba chân bốn cẳng mà chạy chối chết khỏi phòng Tần Huyên.

Chờ tới lúc cô đi đến trước cửa phòng tắm, tâm phiền ý loạn sau vụ vừa rồi vẫn chưa nguôi, vì thế không hề nghĩ ngợi, liền duỗi tay vặn tay nắm cửa mở phòng tắm đang không có khóa.

Ánh đèn trong phòng tắm rất sáng, không có ngăn cách, cho nên cửa vừa mở ra sẽ thấy được hết được toàn cảnh bên trong phòng.

Vòi hoa sen đang phun ra những làn nước ấm, Tần Huyên thì đứng ở cạnh rèm che đối diện cánh cửa, hơi rũ đầu, khớp xương của ngón tay lộ ra rõ ràng, đang không nhanh không chậm mà loát động côn thịt sẫm màu thô dài ở giữa hai chân.

Trong nháy mắt khi Tần Niệm đẩy cửa ra , hắn nhanh chóng nhìn qua, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia sắc bén.

Còn đối với người mở cửa là Tần Niệm, thì lúc này đã hoàn toàn sợ ngây người, giống như bức tượng mà đứng im một chỗ không nhúc nhích.

Ánh mắt giống như không có tiêu cự, không hề chớp nháy mà chỉ nhìn chằm chằm côn thịt Tần Huyên đang nắm trong tay.

Bình luận

Để lại bình luận