Chương 8

Cầm thẻ dự thi đã được chuyển phát nhanh đến từ mấy ngày trước, Trịnh Bạch Ngọc có chút ưu thương.
Gần đây cô ngủ không an giấc. Tỉnh lại lúc nào cũng có cảm giác chán chường, xen lẫn sợ hãi khiến toàn thân cảm nhận từng đợt đau đớn. Cảm giác ấy cứ ăn mòn thần kinh từng chút một khiến bản thân vô cùng mệt mỏi.
Trong mỗi giấc mơ luôn xuất hiện cảnh tượng nguyên thân trước khi chết. Bị đánh đập, bị giày vò cho đến chết, cảnh cuối cùng khi nằm trên giường là đôi mắt mở to nhìn trừng trừng vào không trung, trên người là vô số vết thương. Chết không nhắm mắt.
Ngày thi càng đến gần cô càng mệt mỏi. Hàn Cẩn Du cũng cảm nhận được cô không vui nhưng cô chỉ nói gần đây sức khỏe không tốt. Hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện thi lớn học. Mà Hàn Cẩn Du vô tâm vô phế nghĩ rằng gần đây đúng là đêm nào anh cũng ngủ lại mà cô thì luôn đáp ứng anh. Mệt mỏi vì quá sức chắc cũng đúng.
Trịnh Bạch Ngọc thì khác, cô động tâm.
Đúng, cô thật sự động tâm với Hàn Cẩn Du. Điều cô sợ hãi nhất đã xuất hiện.
Hàn Cẩn Du gần đây đối xử với cô khá tử tế, hắn biết cô thích hoa cỏ nên khi tâm tình khá sẽ mua cho cô một bó hoa khi trở về nhà.
Trừ khi đi công tác ở thành phố khác, nếu không dù muộn đến thế nào cũng sẽ trở lại cùng cô ăn tối, xem phim hoặc nói một số chuyện vặt vãnh thường ngày.
Cuộc sống giống như đôi tình nhân.
Ngày thi lớn học cũng là ngày Hàn Cẩn Du đi công tác nước khác, lần này đi cũng mất vài tháng mới quay trở lại.
Trước ngày đi Hàn Cẩn Du không ngủ lại vì anh bận họp liên tục và chuẩn bị nhiều thứ khác nên quay trở lại nhà riêng. Hai người cũng không có thói quen gọi cho nhau hay đúng hơn là Trịnh Bạch Ngọc sẽ không vô cớ gọi cho anh.
Châu Sâm cũng từng nhắc nhở chuyện hợp đồng với Hàn Cẩn Du nhưng công việc cứ cuốn lấy anh, khiến anh hoàn toàn xem nhẹ nó.
Vì anh không nghĩ rằng Trịnh Bạch Ngọc sẽ rời đi, cô là đóa hoa được anh nuôi dưỡng không hề có sức phán kháng với bên ngoài, làm sao có thể rời đi.
Sau 3 ngày thi, Trịnh Bạch Ngọc hoàn toàn thả lỏng, còn chưa nhận được kết quả thi cô đã bắt đầu tìm nhà, chuẩn bị hành lý thỏa đáng, cũng đặt vé máy bay vào ngày hôm sau khi kết thúc hạn hợp đồng.
Ngày công bố điểm cô bình tĩnh như không lo lắng điều gì. Nhập mã dự thi nhìn vào điểm số cô chỉ cười nhạt. Không tồi, hơn hẳn dự kiến.
Ngày rời đi trời bắt đầu vào thu, cơn mưa nặng hạt khiến không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn bình thường.
Trịnh Bạch Ngọc nhìn lại căn phòng mình đã ở hơn một năm, từng nơi đều gợi lên hình ảnh một người đàn ông ưu tú sống cùng cô. Bên tai vẫn nghe tiếng anh khẽ cười trầm thấp, có lúc nặng nề trách cô không ngoan để mình bị thương, có lúc mềm mại xoa đầu cô khen cô giỏi.
Đặt lại chìa khóa, thẻ ngân hàng cũng để lại toàn bộ nữ trang và quần áo anh mang đến, ban đầu mục đích cô chỉ dành dụm tiền nên những thứ còn lại cô không đụng đến.
Cô để một lá thư được đặt ngay ngắn trên bàn trà, cũng xem như cô rời đi cũng để lại lời nhắn nhủ. Chiếc túi xách nhỏ mang trên vai, đóng cửa cẩn thận rồi rời khỏi.
Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, bên ngoài chỉ có một chiếc mà cô đặt từ trước đang yên lặng đứng đợi.
Khung cảnh lướt qua cũng giống như một lời biệt không hẹn ngày gặp lại.
“Cẩn Du, tạm biệt”
….
Hàn Cẩn Du trở lại chung cư sau ba tháng công tác. Ngày trở về cũng là những ngày cuối thu. Căn nhà tối đen khiến anh có chút xa lạ.
Trước đây dù anh có đến hay không thì Trịnh Bạch Ngọc vẫn sẽ để một ngọn đèn bên ngoài phòng khách. Cô nói vì mình mắt mờ nên hay va chạm linh tinh nhưng anh biết cô thay đổi thói quen cũng bởi vì không muốn anh lẻ loi khi đến.
Mở đèn anh ngồi trên ghế sofa cảm thấy có gì đó không đúng.
Mở cửa phòng ngủ hoàn toàn không nhìn thấy cô ngủ trên giường, phòng thay quần áo, thậm chí nhà vệ sinh cũng không thấy bóng dáng.
Hàn Cẩn Du dường như nhớ lại gì đó, hơi thở có chút gấp mở toang tất cả đèn trong nhà tìm kiếm. Vật dụng vẫn còn đó, quần áo cũng còn, đồ trang sức không hề di chuyển.
Lúc này anh mới nhìn thấy lá thư và chìa khóa trên bàn.
Hàn Cẩn Du chậm chạp ngồi xuống ghế, nhìn lá thư một lúc lâu cũng chưa vội mở.
20 phút sau anh mới chậm rãi mở ra đọc, càng đọc càng khiến cơ thể căng cứng, hơi thở cũng ngưng lại.
Nét chữ mềm mại mà thường ngày anh khen ngợi bây giờ lại giống như từng vết dao đâm thẳng vào ngực anh.
“Hàn gia.
Em không biết khi nào anh sẽ trở lại nên chỉ có thể chào tạm biệt anh ở đây.
Thời hạn hợp đồng đã hết, em cũng yên tĩnh ngồi ở đây chờ anh một ngày mới có thể rời khỏi.
Cám ơn anh đã đưa tay giúp đỡ em trong lúc em khốn khổ nhất, em cũng hết lòng nghe lời như đúng ý anh muốn bởi vì em nợ anh.
Lúc anh trở về nhà chắc là em cũng đang bắt đầu cuộc sống mới.
Hy vọng cuộc sống của anh sẽ thuận lợi như ý anh muốn.
Em cũng sẽ tiến về phía trước mà không quay đầu nhìn lại.
Em để lại tất cả mọi thứ anh tặng em. Em không xứng để sử dụng.
Đừng trách em.
Tạm biệt anh, Cẩn Du
Tháng 8, 20xx
Trịnh Bạch Ngọc.”
Hàn Cẩn Du bật cười, nụ cười có chút chua chát. Cô ấy cuối cùng cũng rời khỏi. Không muốn ở bên cạnh anh nữa.
Cũng đúng. Vốn dĩ mối quan hệ này ban đầu đã không đúng.
Hàn Cẩn Du lấy từ trong túi áo vest ra chiếc hộp gỗ, bên trong là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây hình giọt nước bên trong có một bông hoa màu tím xinh đẹp nằm lẳng lặng ở đó.
Đóa hoa cũng là tự tay anh chọn, anh biết cô không thích sử dụng những món đồ quý giá anh tặng, lý do chúng quá xa xỉ đối với cô. Nên lúc anh đi công tác đã cẩn thận chọn lấy sợi dây này từ một cửa hàng thủ công ở Ý.
“Trịnh Bạch Ngọc, em quá nhẫn tâm, đúng như em mong muốn”
Hàn Cẩn Du đặt hộp dây chuyền bên cạnh lá thư, sau đó rời khỏi.
Khi anh đến có chút mong chờ muốn ôm thân thể thơm mềm vào lòng, khi rời đi lòng lại nguội lạnh như tro tàn.
Châu Sâm vừa rời đi không lâu đã được gọi quay trở lại, khi đến nhìn thấy Hàn Cẩn Du mặt u ám liền có chút giật mình.
“Hàn gia, cô Trịnh chọc giận ngài sao?”
“……..”
“Người đi rồi”
Châu Sâm hoảng sợ đạp thắng xe khiến xe đổ ngược về phía trước, trong lòng run rẩy như lâm phải lớn dịch.
“Rời đi? Sao có….”
Đúng rồi. Hợp đồng kết thúc vào cuối tháng 7. Anh cũng quên mất không nhắc. Vốn dĩ cũng nghĩ người đó vẫn sẽ như bình thường yên lặng ở nhà không rời khỏi, đâu nghĩ đến lại có thể bỏ chạy cơ chứ.
“Vậy có cần tôi tìm cô ấy trở về?”
“Không cần”
Châu Sâm biết điều yên lặng lái xe quay trở về nhà riêng. Trên đường anh ta vẫn luôn thắc mắc vì sao Trịnh Bạch Ngọc ngày thường yếu đuối lại có lá gan đến như thế. Quả nhiên phụ nữ không thể đoán được họ nghĩ gì trong đầu.
****************

Bình luận

Để lại bình luận