Chương 8

Giữa trưa hôm sau, Ninh Oản từ từ tỉnh dậy.
Uy Nhuy cùng Kiêm Gia chờ đã lâu, Ninh Oản không muốn xuống giường, Kiêm Gia liền bưng thuốc, hầu hạ nàng ở trên giường uống thuốc.
Vừa mới uống xong, Uy Nhuy đưa một viên kẹo. Ninh Oản ngẩn ra, “Đây là?”
Uy Nhuy cười hì hì nói “Là bệ hạ trước khi xuất phát, cố ý phái người đưa tới, sợ điện hạ uống thuốc có vị không ngon, còn nói đây là mùi vị mà điện hạ thích nhất.”
Ninh Oản ngơ ngẩn, không nghĩ tới cư nhiên là hoàng đế đưa tới, “…… Hoàng huynh có tâm.”
Uy Nhuy cười nói “Còn không phải sao, Hoài Đức công công lúc đưa tới đã nói là bệ hạ dặn nhất định phải đưa đến tay công chúa. Nhưng là điện hạ khi đó còn ngủ, nô tỳ liền cả gan giữ lại cho điện hạ.”
Thấy Ninh Oản ngồi trên bàn trang điểm gật đầu, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ.
Mùa hè đang chuyển lạnh, nhứng chiếc lá trong đình viện lá cây cũng bắt đầu ố vàng.
Nàng ho khan hai tiếng, khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên cảm thấy dưới thân có chút trướng.
Hình như là chỗ kia.…
Nghĩ đến chuyện điên cuồng tối hôm, Ninh Oản vội vàng ngăn Uy Nhuy tiến lên, “Ta còn muốn ngủ thêm một lát.”
Điện hạ muốn dưỡng bệnh, hai cung nữ không chút nghi đóng lại cửa sổ và cửa chính lại, khom người lui xuống.
Một lát sau, Ninh Oản xác nhận trong điện không có ai, cửa chính và cửa số đều đóng, mới nhẹ nhàng vén chăn lên
Dưới thân khăn trải giường sạch sẽ như mới, không có vết nước hay nếp nhân kỳ lạ nào. Nhưng mà hoa huyệt sưng lên nhắc nhở nàng rằng cơn điên tối hôm qua không phải là một giấc mộng.
Như thế nào sẽ sưng đến như vậy?
Ninh Oản đỏ mặt, thử co rút lại hoa huyệt, tức khắc giật mình một cái, thiếu chút nữa rên ɾỉ ra tiếng.
Hình như bên trong hoa huyệt có vật gì đó cứng rắn, cùng hắn kích cỡ không sai biệt lắm……
Ninh Oản chậm rãi cởi quần lót ra, chịu đựng xấu hổ dạng hai chân ra, khom lưng nhìn về khe hở của hoa huyệt, chỉ thấy khe hở hơi mở ra, bên trong có một viên tròn màu ngọc lam nhét bên trong, chỉ lộ ra một phần nhỏ. Nàng thử chọc vào, cảm giác như ngọc bích, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
Cái này là……
Trong cung truyền ra rất nhiều tin tức, nàng biết có một số nhà giàu có quyền quý sẽ dùng dương vật làm bằng ngọc bội để tăng thêm tình thú. Không nghĩ rằng sẽ bị Tiêu Huyên dùng ở trên người mình. Hơn nữa nàng bụng nhỏ cao cao phồng lên, như là cất giấu rất nhiều đồ vật, chẳng lẽ Tiêu Huyên dùng ngọc thế cùng đồ vật tối hôm qua đều chắn ở bên trong?
Ninh Oản xấu hổ đến mức chân tay luống cuống.
Từ từ, nếu tinh dich hắn cũng ở lại bên trong……
Ninh Oản biến sắc, vội vàng lục lọi trên giường, từ dưới gối tìm được hai lọ thuốc giống hệt nhau, đều là thuốc tránh thai Tiêu Huyên đưa cho nàng
Ninh Oản thở phào nhẹ nhom, vội vàng mở một lọ ra, lại đổ ra được nửa viên thuốc. Nàng nhìn kỹ xem, từ bên trong lấy ra một từ giấy.
Đừng lấy ra, ta sau khi trở về kiểm tra ngọc còn ở đây không, nếu không
Ninh Oản sợ ngây người.
Chẳng lẽ muốn nàng hàm chứa tinh dich hắn, còn làm ngọc nhét vào, đợi bảy tám ngày sao?
Mặt sau không có nói rõ, Ninh Oản ngẫm lại tối hôm qua, đã đoán được nếu không làm theo sẽ có bao nhiêu thảm.
Nàng nhất định sẽ bị lăn lộn đến mức không không thể rời khỏi giường.
Ninh Oản cắn răng muốn đốt tờ giấy này, nhưng hai chân vừa mới đất liền mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Đơn giản là nàng muốn chân chạm đất, ngọc thế liền đi theo vào, khiến cả người nàng mất đi sức lực. Nhưng mà khi nàng đang ngồi trên mặt đất, vô ý đu.ng phải ngọc thế, khiến ngọc thế liền hướng vào trong chọc vài chỗ, đúng lúc chọc phải hoa tâm nàng, thiếu chút nữa là có thể nhìn thấy hoa cung.
Ninh Oản liền không dám động, càng không dám mượn ánh nến, đợi cho trận khoáı cảm qua đi, nàng đành phải cuộn tờ giấy lại, nhai nhai, một ngụm nuốt xuống.
Nàng lại nằm xuống giường, đợi cho sắc mặt trở lại bình thường, mới kêu tắm gội, sau đó bình tĩnh đuổi hai nha hoàn ra ngoài
Thau tắm tỏa ánh sáng lấp lấnh, dụ cả người nàng đổ mồ hôi đầm đìa nhúc nhích từng bước đi qua.
Từ trên giường đến thau tắm đi được một đoạn ngắn, trên người nàng lại toát mồ hôi.
Ninh Oản hạ quyết tâm.
Nàng thà rằng chờ bệ hạ trở về trừng phạt, còn hơn sống bảy tám ngày như vậy.
Nàng khó khăn nâng lên một chân, gian nan mà treo ở thau tắm, không dám động đậy. Chỉ vì cơ thể lại bắt đầu co giật, tinh dich từ cơ thể tràn ra, bắn tung tóe trên mặt đắt
Hồi lâu, cái chân này thật vất vả dẫm tới đáy thau tắm, Ninh Oản cắn răng kiên trì, hai tay chống mép còn lại, chậm rãi đem một chân còn lại vào trong thau tắm. Tận lực nâng hai chân lên cao, để tránh thau tắm bên cạnh đu.ng vào người.
Hai động tác đơn giản như vậy vào ngày thường gần như vắt kiệt sức lực của nàng.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, nắm lấy chiếc quần lót cắn chặt, để tránh phát ra tiếng động lạ, dạng hai chân ra như lúc nãy ở trên giường, ngón tay mảnh khảnh run rẩy chạm vào, cố gắng rút viên ngọc ra
Tuy nhiên, ngọc này cực kỳ mạnh. Đặc biệt là lúc nãy chỉ còn lại nửa cái đầu tròn bên ngoài, nàng sờ tới sờ lui một hồi cũng không có chỗ bắt đầu, lại càng chọc vào chặt hơn.
Ninh Oản bị kích thích đến run lẩy bẩy, dùng sức mò mẫm, chỉ vì Ngọc thị cố ý tạo ra hoa văn dày cộp cọ vào hoa tâm, khiến nàng suýt chút nữa muốn chết…
Nàng vui mừng lau đi nước mắt, mò mẫm một hồi, cuối cùng bắt được đường vân của ngọc thế, một hơi kéo ra.
Thật tốt quá
Nhưng mà, nàng còn không kịp cao hứng vui mừng, thì lại ngồi bệt xuống vì chân tay vô lại khiến cho ngọc thế trở về như cũ.
“…… ”
Nước bắn tung tóe văng khắp nơi, Ninh Oản đột nhiên ngửa đầu lên, run rẩy vượt qua cao trào mới dám tiếp tục.
Nàng hấp thụ giáo huấn, đơn giản đứng ở thau tắm, khom lưng ghé vào thùng biên, dùng một tay mò mẫm vào trong.
Một lúc lâu sau, trong tẩm điện truyền đến tiếng nức nở, một khối ngọc bội rơi xuống nước, phát ra một tiếng “bùm”.
Cuối cùng cũng ra……
Thiếu nữ xinh đẹp đang nằm bên cạnh xô, không ngừng run rẩy, lộ ra nửa thân trên tiếp xúc với nước đang đỏ bừng quyến rũ. Trước ngực treo lủng lẳng một đôi thỏ trắng mềm mại, bên trên là đỉnh hồng mai cứng như đá, đập vào thành thùng phát ra tiếng răng rắc.
Ninh Oản vốn tưởng rằng lấy ra ngọc thế ra liền kết thúc, không nghĩ tới hắn lại để lại ở trong cơ thể để lại nhiều như vậy. Ngọc thế vừa ly khai, hoa huyệt liền co giật và phun ra một lâu, mắt thấy nước chuyển sang vào trắng, còn có chất lỏng tí tách tí tách mà chảy xuống. Nàng đành phải kiên nhẫn rất lâu mới xem như sạch được.
Bởi vậy, nàng cũng không có tâm tư tắm gội, liền lau khô người, vớt ngọc thế ra rửa sạch, giấu dưới gầm giường.
Đợi cho màu sắc thùng nước gần nhưng chìm xuống, nàng mới dám gọi Kiêm Gia cùng Uy Nhuy đến để thay nước.
Hai người lại thay chăn đệm sạch sẽ mới tinh, Ninh Oản mệt mỏi nằm ở trên giường, lại cảm thấy bụng dưới lại có chút nóng lên.
Bây giờ nàng không phải là một tiểu cô nương ngây thơ, nàng cảm thấy cơ thể kỳ lạ, giống như khi đó nàng say rượu.
Nàng liền nghĩ, ngoài thuốc ra, nàng còn ăn một tờ giấy…
Ninh Oản sửng sốt, vội vàng mở ra một lọ khác, bên trong có rất nhiều dược cùng một tờ giấy bạc rất nhỏ.
Có thuốc trên giấy
Nhìn đến những lời này, Ninh Oản bật khóc.
Tại sao bệ hại lại làm như vậy…… Rốt cuộc coi nàng là cái gì? Là xem nàng thành nữ tử thanh lâu nữ tuỳ ý đùa bỡn sao?
Nàng ngồi trên giường rơi lệ, nhưng tác dụng của thuốc diễn ra rất nhanh. Ninh Oản đập vỡ bình đem tờ giấy nuốt xuống, nghiến răng lấy ra ngọc thế vừa mới rửa sạch giấu đi.
Tẩm trướng buông xuống, thiếu nữ cuộn tròn ở đệm chăn, ta run run đem ngọc thế ấn vào nơi hắn vô cùng yêu tích
“A……”
Trong lều gấm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng rên ɾỉ cố nén của thiếu nữ..

Bình luận

Để lại bình luận