Chương 8

Anh vốn tưởng rằng cô thay đổi chiến lược dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với anh.
Nhưng khi anh nhìn kỹ mới phát hiện sự khác biệt, ánh mắt lúc trước cô nhìn anh đều giống như muốn lột sạch quần áo của anh, lộ ra du͙© vọиɠ trần trụi, cũng khiến anh căm hận và chán ghét nhất.
Mà hiện tại, ánh mắt cô nhìn anh rất trống rỗng, không hề thấy chút du͙© vọиɠ nào.
Không lẽ, cô thật sự không thích anh?
Nhưng tại sao cô lại đột nhiên đối tốt với anh?
Nghĩ mãi không ra, Phó Quân tất nhiên cũng không vì biến hóa này mà thay đổi cái nhìn sâu xa của anh về Dung Cẩn.
Anh mở miệng từ chối: “Tôi ở đây rất tốt, không cần dọn đi.”.
Tiểu Lan nghe vậy có chút khó xử nhìn Dung Cẩn, ánh mắt hỏi ý kiến.
Dung Cẩn nói: “Tôi còn chưa thấy ai phòng nào không muốn ở mà lại thích ở tầng hầm. Hay là, anh đang giận dỗi tôi?”.
Phó Quân nghẹn họng, nói là giận dỗi cũng có chút trẻ con.
Nhưng cô chỉ cần nói một câu lập tức để anh lăn qua lăn lại giữa thiên đường và địa ngục, thực sự làm cho người ta rất khó quên.
Cho nên Phó Quân mím đôi môi mỏng xinh đẹp không lên tiếng.
Dung Cẩn không đợi được hồi âm, hỏi lại một lần nữa: “Anh có dọn đi không?”.
Phó Quân nói: “Không dọn.”.
“Được, có chí khí.” Dung Cẩn gật gật đầu, nói với Tiểu Lan: “Đi gọi hai vệ sĩ lại đây, thu dọn đồ đạc của anh ta rồi chuyển vào phòng mới, còn về phần người khác… Đến lúc đó nếu đi theo thì thôi, còn nếu không đi thì đánh bất tỉnh rồi vác đi!”.
Phó Quân tức giận nói: “Cô!”.
Vóc dáng Dung Cẩn không cao bằng anh, nhưng khí thế cũng không kém cạnh: “Cắt tỉa bụi cây, ngủ ở tầng hầm, thậm chí là lên giường với tôi đều đồng ý. Vậy mà bây giờ có đổi chỗ ngủ thôi cũng không chịu?”
“Phó Quân.” Cô gọi tên anh một tiếng, vươn ngón trỏ nâng cằm anh lên nghiền ngẫm nói: “Anh cậy được tôi cưng chiều nên sinh kiêu rồi.”
Phó Quân ánh mắt dại ra một lát, mạnh mẽ nghiêng mặt sang một bên, trên mặt là biểu tình bình tĩnh, nhưng bên tai trong lúc lơ đãng ửng lên một mảng đỏ.
Trầm mặc một lát, Phó Quân cũng không vì Dung Cẩn trêu chọc mà thiếu kiên nhẫn xù lông, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ: “Tôi tự dọn là được, Cẩn tiểu thư không cần phí công.”.
Nói xong anh xoay người đi thu dọn đồ đạc của mình.
Dung Cẩn hài lòng rút tay về, ánh mắt quét qua phòng anh một vòng, phát hiện người này có thể rất thích sạch sẽ.
Một gian phòng chứa đồ nho nhỏ, cũng có thể thu dọn gọn gàng ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi.
Chờ anh thu dọn xong, ngoài cửa đã có hai công nhân nam chờ sẵn.
Dung Cẩn giao việc: “Chuyển đồ cho anh ta.”
Nghe vậy hai người làm công lần lượt nhận hành lý từ tay Phó Quân, xoay người đi theo bước chân của Tiểu Lan.
Phó Quân hai tay trống trơn, đứng tại chỗ, có chút luống cuống.
Dung Cẩn cong khóe môi nói: “Sao, còn muốn tôi dắt anh đi à?”.
Phó Quân ảo não trừng mắt nhìn cô một cái, nhấc chân đi theo.
Đưa Phó Quân muốn rời đi, chợt nghe Phó Quân hỏi: “Cô làm những thứ này là có mục đích gì?”.
Dung Cẩn quay đầu nhìn anh một cái, nhướng mày, trêu ghẹo nói: “Thay đổi chiến lược, bắt đầu theo đuổi anh đó~”.
“Cô…” Phó Quân không biết cô đang nói thật, hay là anh lại bị đâm trúng ý nghĩ trong lòng, giờ phút này bị cô lấy ra giễu cợt.
Anh giơ tay sập cửa lại “Phanh” một tiếng.
Dung Cẩn vội vàng lui về phía sau một bước, suýt nữa bị cửa đυ.ng vào mũi.
Nghĩ đến vẻ mặt vừa xấu hổ vừa không biết nên làm gì của Phó Quân, cô không khỏi buồn cười, cô phát hiện trêu chọc người này còn rất thú vị.

Bình luận

Để lại bình luận