Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Nụ Hôn Vụng Trộm và Chiếc Áo Ngực

May mà cô không dùng nhiều sức, bàn tay mềm mại vỗ lên má anh chẳng đau chút nào.

Lần này đến lượt Lục Bách Trình ngớ người, “Phi Phi?”

Khương Phi cũng thấy mình hơi quá tay, thái độ có chút lúng túng, giãy ra khỏi vòng tay anh, nhưng cũng chỉ đứng cách chưa đầy nửa mét. Cô lắp bắp hỏi: “Cậu học cái trò đó ở đâu ra thế?”

Lục Bách Trình chẳng buồn giải thích. Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy bao giờ sao?

Anh nhìn Khương Phi đang khom người giữ chặt áo, hỏi ra mới biết hôm nay cô mặc áo ngực cài khuy trước. Lúc nãy anh dùng sức mạnh quá, làm bung cả khóa.

“Có cần mình giúp không?” Anh chột dạ hỏi nhỏ.

Cô lườm anh sắc lẻm: “Đồ dê xồm, quay mặt đi chỗ khác!”

Lục Bách Trình ngoan ngoãn quay người đi, nhưng ánh mắt lại bất giác liếc về phía ô cửa sổ xa xa có tấm kính phản chiếu hình ảnh mờ ảo.

Khương Phi quay lưng về phía anh, vén áo đồng phục lên. Chiếc áo ngực trắng tinh kiểu dáng đơn giản bị bung khóa. Cô phải kéo tà áo lên cao mới thấy được chỗ cài. Đôi gò bồng đảo hồng hào ẩn hiện sau lớp vải mỏng, làn da trắng nõn nà càng tôn lên vẻ đầy đặn, tròn trịa. Quầng vú phơn phớt hồng như ráng chiều ngày mưa u ám. Anh chỉ dám liếc vội qua, thoáng chốc còn không phân biệt được da cô hay áo ngực trắng hơn.

“Nhìn đủ chưa?”

Khương Phi cài lại áo ngực xong, buông áo xuống, bắt quả tang ánh mắt nhìn trộm của Lục Bách Trình.

Hai tai Lục Bách Trình đỏ bừng lên, lí nhí: “Đủ rồi.”

“… Đi thôi, còn đứng đây làm gì nữa.” Cô cũng chẳng thèm quay đầu lại, giọng hơi nghiến răng.

“Phi Phi, cho mình ôm một cái đã.”

Khương Phi đột ngột quay người lại, gắt: “Lục Bách Trình, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”

Anh im lặng, ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn xuống dưới. Khương Phi theo phản xạ nhìn xuống thật, rồi mặt đỏ bừng, cạn lời.

Hôm đó, cuối cùng cô vẫn để anh ôm.

Nhưng miệng lưỡi vẫn không tha: “Lục Bách Trình, cậu đúng là đồ mặt người dạ thú, cầm thú đội lốt người, không bằng cầm thú…”

Lục Bách Trình ôm chặt cô, mặc kệ cô muốn chửi rủa thế nào thì chửi.

Ký ức vụt tắt, quay về buổi họp lớp ồn ào. Khương Phi đảo mắt một vòng phòng riêng. Hơn hai mươi con người, không còn khoác trên mình bộ đồng phục học sinh ngày nào, ai nấy mặt mày đều đã ngà ngà hơi men. Cô uống không nhiều, chỉ ngồi một góc lắng nghe mọi người hàn huyên.

Chủ đề câu chuyện nhảy cóc liên tục. Chẳng biết ai đó lại buột miệng hỏi: “Sao Lục Bách Trình không đến nhỉ?”

Khương Phi đáp theo phản xạ: “Anh ấy bận việc rồi.”

Người hỏi ngớ ra: “Các cậu vẫn còn liên lạc à?”
“Lạ lắm sao?”

Lại có tiếng xì xầm từ phía sau: “Nghe đâu hồi đại học hai người họ yêu nhau mà? Tốt nghiệp thì chia tay. Hóa ra chia tay rồi vẫn làm bạn được à?”

Một người khác vội kéo tay cô bạn: “Nói nhỏ thôi, thật giả thế nào ai biết, người ta nghe thấy lại khó xử…”

Hai người họ chỉ thì thầm ở góc ban công, âm lượng không lớn, chẳng ảnh hưởng gì đến Khương Phi bên này.

“Cũng chẳng có gì lạ. Hai cậu biết nhau từ bé, giờ còn liên lạc là bình thường. Chỉ là hồi đó trông hai cậu có vẻ không ưa nhau lắm, mọi người còn tưởng…”

Lại có người thêm vào: “Đúng rồi, mình cũng nhớ mang máng. Hình như có người đồn hai cậu yêu nhau nhưng cố tình tỏ vẻ ghét nhau để che mắt thiên hạ, thế là để tránh bị nghi ngờ, hai cậu dứt khoát không thèm nhìn mặt nhau luôn.”

Cao Văn gật đầu lia lịa, khuôn mặt tròn trắng đã ửng hồng vì men rượu, “Đúng thế, làm mình còn thấy áy náy mãi.”

“Áy náy?” Khương Phi nheo mắt, “Thế không lẽ cái tin đồn thất thiệt đó là do cậu phao tin à?”

Cao Văn vội xua tay: “Hiểu lầm thôi, hiểu lầm cả mà.”

Khương Phi không ngờ lại là cậu ta. Cô im lặng một lát, cố gắng xâu chuỗi lại ký ức. Cả câu chuyện nghe qua chẳng có gì bất thường, nhưng nghe Cao Văn nói vậy, trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác ngờ ngợ, không đúng lắm.

Bình luận

Để lại bình luận