Chương 80

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 80

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Cái Tên Tranh Cãi và Tiệc Đầy Tháng Hoành Tráng

“Ngốc thật.” Gia Ngộ trách yêu.

“Hay là em thổi thổi cho anh đi?” Mục Phách đưa ngón tay bị thương ra trước mặt cô.

“Có tác dụng không vậy?” Gia Ngộ liếc xéo anh một cái, “Anh có thấy mình trẻ con quá không hả?”. Nhưng cuối cùng, rốt cuộc vẫn là thổi nhẹ lên đó.

Bởi vì sinh thường thuận lợi, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần Gia Ngộ đã được xuất viện về nhà. Nhưng mà không phải trở về căn hộ chung cư của cô mà là về thẳng nhà họ Văn. Văn Trọng đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện, từ bà đỡ, chuyên gia dinh dưỡng, đến đủ thứ đồ dùng cần thiết cho mẹ và bé.

“Nhưng mà chỗ này cách khách sạn Bốn Mùa xa lắm.” Gia Ngộ lo lắng. Ở cữ một tháng, đi đi lại lại như vậy, Mục Phách sẽ rất vất vả.

Văn Trọng lại tức giận đến không chịu nổi, vỗ bàn: “Con nói xem cách có hai con phố mà xa cái gì hả?”.

Gia Ngộ lý lẽ đầy mình nói: “Nhỡ kẹt xe thì vẫn sẽ bị chậm trễ mà!”.

“…Ba nói không lại con rồi.” Văn Trọng phất tay, “Vậy thì để nó về chung cư ở tạm vậy.”.

“Hừ, ba nghĩ hay thật đấy.” Gia Ngộ bĩu môi.

Văn Trọng: “…”. Ông tự nhủ với lòng mình, ngàn vạn lần không được so đo với phụ nữ vừa mới sinh con xong.

Vừa lúc Mục Phách từ ngoài đi vào, khói lửa chiến trường tan biến hết. Anh sững người, cứ ngỡ hai bố con lại đang vì cái tên của đứa bé mà tranh cãi, liền mở miệng hỏi: “Vậy rốt cuộc quyết định đặt tên con là gì ạ?”.

“Trứu Trứu.”

“Thanh Nhượng.”

Hai người trăm miệng một lời. Mục Phách hiểu ra, xem ra vẫn chưa thống nhất ý kiến được. Anh day day ấn đường: “Hay là thế này đi ạ, hai người mỗi người nhường một bước, lấy một cái tên tổng hợp lại từ hai cái tên kia.”.

Gia Ngộ lanh mồm lanh miệng: “Trứu Nhượng? Nhượng Trứu? Trứu Thanh? Thanh Trứu?”.

Văn Trọng quát: “Con có thể ngậm miệng lại được không hả?”.

Mục Phách lại nghe ra được một cái tên khá ổn trong số đó. “Thanh Trứu, cái này nghe được ạ.”.

Văn Trọng mất kiên nhẫn: “Để con mình mang cái tên nhăn nhúm như vậy, hai đứa làm cha mẹ kiểu gì thế hả?”.

Gia Ngộ tinh tế ngẫm nghĩ lại, cũng đúng thật, lại nhường thêm một bước nữa: “Vậy đổi thành Thanh Trú đi ạ, Trứu Trứu được sinh ra vào ban ngày, vừa hay hợp lý.”.

“Hợp lý cái gì mà hợp lý, con cứ nhất quyết phải giữ lại cái chữ ‘nhăn’ đó à?”.

“Tên ở nhà thôi mà ba cũng quản con nữa, cũng quá không dân chủ đi!”.

Hai cha con lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ. Mục Phách đứng ở một bên thấp giọng lẩm bẩm: “Mục Thanh Trú”. Anh khẽ thở dài. Con trai à, ba chỉ có thể giúp con đến đây thôi.

Hôn lễ của Gia Ngộ và Mục Phách không tổ chức rình rang nên Văn Trọng quyết định tiệc đầy tháng của Trứu Trứu phải làm thật lớn, mời đông đủ mọi người đến chung vui. Gần như tất cả những nhân vật có máu mặt tại Bắc Thành đều nhận được thiệp mời. Lúc này mọi người mới vỡ lẽ ra, thì ra thiên kim tiểu thư nhà họ Văn đã sớm kết hôn rồi, không chỉ vậy, đến cả con cũng đã sinh rồi. Có người biết rõ mối quan hệ giữa Văn gia và Thẩm gia, liền tụ tập lại bàn tán sôi nổi: Văn Gia Ngộ kết hôn mà chú rể lại không phải là vị thiếu gia nhà họ Thẩm kia, vậy người đàn ông họ Mục này rốt cuộc là ai?.

Tất cả những câu hỏi đó đều chỉ được giải đáp khi Mục Phách và Gia Ngộ cùng nhau xuất hiện trong bữa tiệc. À, thì ra người đàn ông họ Mục này chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, điển hình của loại người “chuột sa chĩnh gạo”, một bước lên mây. Nhưng mà nhìn đi nhìn lại, người này tướng mạo ưa nhìn, cử chỉ đúng mực, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, căn bản không hề tệ như lời đồn, thậm chí còn ưu tú ngoài dự kiến. Có mặt tại bữa tiệc tối nay có không ít các công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng nếu không so bì về gia thế thì cũng chưa chắc đã ưu tú bằng cái người “vô danh tiểu tốt” này. Xem ra chỉ là do sinh ra trong gia đình không tốt mà thôi, có được cơ hội rồi, tự nhiên sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Gia Ngộ rất thích người khác dùng ánh mắt khẳng định nhìn Mục Phách. Cô cười đến dịu dàng, cằm hơi ngẩng cao đầy kiêu hãnh, nhỏ giọng nói với anh: “Hôm nay anh mới là nhân vật chính đấy.”.

Mục Phách nhướng mày: “Anh nghĩ hôm nay vai chính hẳn phải là Trứu Trứu chứ.”.

“Cái đám người này ấy à, còn nhiều chuyện hơn cả mấy bà tám ngoài chợ nữa. Bố của Trứu Trứu so với nó còn được chú ý hơn nhiều. Lát nữa chắc chắn sẽ có người đến nịnh hót anh đấy, anh cứ cười cho qua là được, nếu không xong thì kéo em qua, em che chở cho anh.”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận