Chương 80

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 80

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Thế Giới Song Song
Không một ai nói cho cô biết, trước kia tính cách Cừ Chiêu lại là thế này.
Vô lý, không nghiêm túc, thậm chí còn có phần ấu trĩ.
Chẳng đáng yêu chút nào.
Lớp mặt nạ trên mặt hắn dày hơn mặt nạ của Cừ Chiêu mà cô yêu rất nhiều.
“Vậy khi nào anh thả tôi đi?” Tuế Hòa hỏi.
Cô phải nghĩ cách quay trở về.
“Tôi sẽ không thả cô đi.” Cừ Chiêu quay đầu lại cười với cô, một nụ cười không đứng đắn, “Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Cô,” Cừ Chiêu chỉ vào cô, rồi lại chỉ vào chính mình, “Cùng tôi, lên giường.”
Tuế Hòa trừng mắt nhìn, đơn giản vậy thôi sao?
Cừ Chiêu cứ ngỡ cô sợ hãi, đang định đắc ý, khóe miệng trào phúng vừa định nhếch lên, lại nhanh chóng xẹp xuống…
“Được.” Tuế Hòa không cần suy nghĩ liền gật đầu. Cô nằm vật ra giường, “Đến đây đi, nhanh lên.”
Cừ Chiêu: “…”
“Rốt cuộc anh có thể không?”
“…Câm miệng.” Tuế Hòa liếc mắt nhìn sang chỗ khác, quả nhiên không nói nữa.
Cô thầm nghĩ, ngốc quá đi mất, cởi nội y mà cũng tốn nhiều thời gian như vậy sao.
Cừ Chiêu loay hoay sờ soạng cả buổi, mất hết cả kiên nhẫn, mạnh bạo xoa nắn bầu ngực mềm mại cách lớp áo lót, “Thôi bỏ đi, cứ thế này đi, thế này cũng được.”
Tuế Hòa bị đau, trừng mắt nhìn hắn: “Nhẹ nhàng chút!”
Cừ Chiêu mạnh miệng đáp trả: “Cô có quyền lựa chọn à!”
Sau đó Tuế Hòa không còn cảm thấy đau nữa.
Cô trộm liếc nhìn Cừ Chiêu, thầm nghĩ người này dù là ở đời nào cũng thích khẩu thị tâm phi (miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo).
Đúng là tật xấu cố hữu.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Cừ Chiêu cất giọng gầm gừ, lấy tay che mắt cô lại, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không được nhìn.”
“A~”
Tuế Hòa khẽ rên lên một tiếng.
Bởi vì sau khi Cừ Chiêu gảy bầu ngực cô ra khỏi áo lót, hắn đã cúi xuống mút lấy đầu v* mẫn cảm.
Cừ Chiêu vốn đang ngậm lấy nãi tiêm, nghe cô kêu lên, lập tức há miệng ra, hắn buột miệng thốt lên: “Không được…”
Không được cái gì? Hắn nghẹn lời giữa chừng, sững sờ giây lát mới nói tiếp: “Thôi bỏ đi, cô kêu cũng được.”
Dù sao cũng không khó nghe.
Do tâm lý Tuế Hòa không ổn định, cô đã cấm dục một thời gian dài. Lúc này mới bị hôn nhẹ lên đầu v*, hoa huy*t đã khó lòng kìm nén mà chảy ra dòng mật thủy ấm nóng…
Cô muốn.
Lòng bàn tay đặt trước mắt tiết ra mồ hôi. Dục vọng trong đầu chi phối cơ thể. Tuế Hòa xoắn vặn bờ mông, chân trái nâng lên, muốn kẹp lấy đùi phải, bắp đùi lại vô tình đụng phải một vật cứng rắn nóng rực.
“Xíttt… Cô lộn xộn cái gì thế!”
Tuế Hòa vừa định nói chuyện, miệng đã bị lấp kín.
Vị ngọt tràn ngập khoang miệng.
“Aaa!”
Như có một con dao sắc bén bổ đôi người cô ra làm hai nửa. Tuế Hòa đau quá phải cắn mạnh vào bả vai Cừ Chiêu, cô nức nở: “… Đau.”
Sao cô lại quên mất cơ thể này là lần đầu tiên trải qua chuyện này chứ.
Cừ Chiêu chống hai tay hai bên người Tuế Hòa, mồ hôi rơi như mưa. Bị cắn hắn còn có thể chịu đựng được, nhưng hạ thể bị xoắn chặt thì thật sự quá đau.
Hắn vuốt ve eo thon của Tuế Hòa, “Thả lỏng một chút.”
Đôi môi Tuế Hòa trắng bệch, cô thả lỏng quai hàm đang tê dại, rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy hai dấu răng chói mắt hằn trên bả vai nhẵn bóng của Cừ Chiêu.
Rất giống dấu răng trên cổ tay Cừ Chiêu ở thế giới kia.
Hàng mi ướt nhẹp, cô tủi thân nói: “Đau lắm, anh đừng nhúc nhích.”
Cừ Chiêu ủ rũ cụp mi: “… Tôi cũng đau.”
Tuế Hòa ngạc nhiên. Tính cách trẻ con thế này, sao có thể hạ thuốc giết người được chứ?
Lúc tiêm thuốc vào người những kẻ kia, hắn có cảm xúc gì không?
Đáy mắt Tuế Hòa trầm xuống.
Cô cố gắng thả lỏng đường đi, hạ thấp giọng, dịu dàng đến cực điểm: “Anh từ từ chuyển động thôi… Đừng quá nhanh.”
Cừ Chiêu liếc xéo cô một cái, nghe lời chậm rãi cử động, nhưng miệng lại không chịu tha: “Cô cũng là lần đầu tiên, đừng có ra vẻ mình lợi hại lắm.”
Tuế Hòa: “…”
Một tư thế duy nhất làm suốt mười phút, Tuế Hòa đã kiệt sức, Cừ Chiêu lại vẫn chưa muốn bắn.
Tuế Hòa coi như đã hiểu ra, Cừ Chiêu này chỉ biết mạnh miệng thôi, chứ động tác thì vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm cô đau. Nhưng như vậy không được, cô bị làm nửa vời khó chịu chết đi được, đành phải tự mình chủ động một chút vậy.
Tiểu xử nam quả nhiên không dễ chơi.
Tuế Hòa chỉ vừa mới dùng đầu ngón chân trêu chọc vòng eo của hắn, bộ phận sinh dục đang chôn sâu trong nhục huyệt bỗng nhiên nhảy lên dữ dội…
“Ưm,”
Cừ Chiêu còn chưa kịp rút ra, côn tht đã co giật mạnh mẽ trong hoa huyt, hai viên trứng nặng trĩu run lên, bất thình lình phụt bắn ra tinh dịch trắng đục.
“Xin… Xin lỗi.” Cừ Chiêu ngã vật ra người Tuế Hòa, hắn ảo não vô cùng, không biết tại sao mình lại bắn nhanh như vậy.
“Không sao.”
Có vô số đóa pháo hoa rực rỡ đang bung nở trước mắt Tuế Hòa. Vạn vật xung quanh như đang phát ra ánh sáng, tựa như mặt trời tỏa ra những vầng hào quang rực rỡ. Cô đột nhiên bật khóc nức nở.
Cừ Chiêu cứ ngỡ hắn bắn vào trong khiến cô không vui, muốn tức giận nhưng lại không tức giận nổi… ai bảo hắn làm cô khóc chứ.
“Cô lại khóc cái gì?” Cừ Chiêu làm bộ muốn rút côn tht từ trong hoa huyt ra, ngữ khí không chắc chắn, “Vẫn còn đau à?”
Tuế Hòa không cho hắn đi, ôm chặt lấy vai hắn đè xuống, quy đầu nhanh chóng chạm sâu đến cửa tử cung.
Gần như là giây tiếp theo, dương v*t hơi mềm đi lại lần nữa ngẩng cao đầu kiêu hãnh.
“Cô… người phụ nữ này, sao không biết xấu hổ thế hả.”
Cừ Chiêu nuốt xuống cơn sung sướng đang dâng trào trong cổ họng, hắn hôn lên mi mắt ướt nhẹp của Tuế Hòa, “Phải nói ra chứ, đừng khóc nữa, cho cô đây.”

Bình luận

Để lại bình luận