Chương 80

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 80

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Thói Quen Phụ Thuộc
Những ngày tiếp theo biến thành một chuỗi thói quen kỳ lạ. Hồ Dương thực sự ở lại, nhưng anh ngủ ngoài sô pha. Thôi Hiểu, dù chân đau, vẫn là một con thiêu thân cuồng việc. Cô chống nạng, la hét trong điện thoại, điều phối hàng chục con người cho những sự kiện sắp tới.
“Tiểu Phương! Cái phông nền màu tím sao lại lệch tông thế kia? Đổi! Đổi ngay cho tôi!”
Hồ Dương trở thành người vận chuyển bất đắc dĩ. Anh bế cô lên xuống xe, bế cô vào nhà vệ sinh, bế cô đi khắp các công xưởng kiểm tra mẫu vải. Thôi Hiểu không hề có ý tứ của một bệnh nhân, lúc vào nhà vệ sinh nam (vì cô nói phòng nữ quá đông), cô còn huýt sáo với mấy người đàn ông đang đứng tiểu, khiến bọn họ sợ hãi rụt vòi.
Sắc mặt Hồ Dương lúc đó đen như đáy nồi. Anh đặt cô xuống, chờ cô xong xuôi, lại bế ra rửa tay. Thôi Hiểu tựa vào lồng ngực rắn như đá của anh, vừa rửa tay vừa ngẩng đầu nhìn vào gương. Bàn tay trắng nõn của cô cố tình sờ soạng lên cơ ngực anh, trượt xuống cơ bụng. Anh lập tức bắt lấy tay cô, bế ra ngoài.
“Tôi đói. Mua gì cho tôi ăn đi.” Cô ra lệnh.
Lúc Hồ Dương quay lại với một hộp cơm, Thôi Hiểu đã ngủ gục trên ghế, đầu ngả sang một bên, vẻ kiêu ngạo thường ngày biến mất, chỉ còn lại sự mệt mỏi rã rời. Trợ lý Tiểu Phương đứng bên cạnh, thấy cô sắp ngã mà không dám đỡ.
Điện thoại cô lại reo. Thôi Hiểu nhắm mắt bắt máy, giọng khàn đặc vì mệt nhưng vẫn đanh thép: “Chủ xưởng Húc Nhiễm? Màu sắc lại sai? Mẹ kiếp nhà các người! Đùa tôi à!”
Cô chửi ầm lên, cúp máy rồi mệt mỏi dựa vào ghế. Hồ Dương đưa quả táo cắn dở của mình tới trước miệng cô. Thôi Hiểu há miệng đớp lấy, nhai ngấu nghiến. “Đi, qua đó xem sao.”
Cả đêm đó họ ở lại xưởng nhuộm. Ba giờ sáng, Thôi Hiểu mới quay lại xe, chợp mắt được một lúc. Trong cơn mơ, cô cựa quậy, cái chân bó bột cọ vào thành xe, cô lẩm bẩm: “Chân ngứa quá… Tiểu Phương, gãi… gãi cho tôi…”
Hồ Dương đang ngồi ghế lái, nghe vậy liền quay lại. Anh nhẹ nhàng nhấc cái chân bó bột của cô đặt lên đùi mình, tìm đúng chỗ ngứa, luồn ngón tay thô ráp vào khe hở của lớp thạch cao, gãi nhè nhẹ. Gương mặt cau có của Thôi Hiểu giãn ra, cô thở đều, ngủ say như một đứa trẻ, miệng hơi hé ra, chảy cả nước miếng.
Hồ Dương lặng lẽ ngắm nhìn cô. Anh đưa tay, lau vệt nước bọt bên mép cô. Trợ lý Tiểu Phương đi mua nước về, tình cờ thấy cảnh này. Anh ta sững sờ, rồi lặng lẽ lùi đi, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Sếp của anh ta, nữ vương bạo chúa, lại có lúc yên bình và… yếu đuối đến vậy sao?

Bình luận

Để lại bình luận