Chương 80

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 80

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ra Mắt Nhạc Phụ Nhạc Mẫu

Sáng mồng một Tết, Nhạc Dư gọi điện báo trước cho Dư Tú biết Hoắc Tuân sẽ về nhà cùng cô. “Bố mẹ đang trên đường về rồi.”

Hoắc Tuân nghe vậy, có chút áy náy. “Là anh suy nghĩ không chu toàn, làm bố mẹ phải vất vả đi lại.”

Nhạc Dư bắt trúng điểm khác thường trong lời anh. “Anh gọi ‘bố mẹ’ tự nhiên thế? Tí nữa đừng có lỡ miệng đấy nhé.”

“Anh tưởng lỡ miệng mới càng làm phụ huynh vui chứ?”

Nhạc Dư đang loay hoay tìm đồ lót thì dừng lại, trừng mắt nhìn anh. “Bớt lý sự đi.” Hoắc Tuân chỉ cười.

Anh chuẩn bị rất nhiều quà cáp từ Bắc Hoài mang về, chất đầy cốp xe. Trên đường về nhà Nhạc Dư, anh còn dừng lại mua thêm một giỏ trái cây lớn. Nhạc Dư ngăn không được, đành than thở. “Anh mua nhiều thế làm gì, ăn không hết lại phí.”

“Chỉ có hoa quả là cần ăn sớm thôi,” Hoắc Tuân trấn an, anh vẫn biết chừng mực, “mấy thứ khác để lâu được, em đừng lo.” Không biết có phải ảo giác không, mà từ khi nhận căn hộ ở Tây Thành, cô rất hay nhắc đến từ “lãng phí”.

Nhạc Dư không cãi lại được, bèn bóc một múi quýt nhét vào miệng anh. “Ăn đi.”

Khu nhà Nhạc Dư ở là khu tập thể cũ, xe cộ ra vào khá tự do. Hoắc Tuân lái xe vào sân, tìm được chỗ đỗ rồi mới nhận ra vấn đề. “Chúng ta… mang hơi nhiều đồ.” Không thể bê hết lên nhà trong một lần.

“Giờ anh mới nhận ra à?” Nhạc Dư liếc anh, giọng hờn dỗi, “Em nhắn bố rồi, bố xuống bây giờ đây.”

Nghe vậy, Hoắc Tuân vô thức ngồi thẳng dậy, chỉnh lại cổ áo. “Em xem tóc anh gọn gàng chưa?” Ngay cả khi đàm phán hợp đồng hàng triệu đô la, anh cũng chưa bao giờ căng thẳng như lúc này.

Nhạc Dư nén cười, giơ ngón cái. “Đẹp trai ngời ngời luôn.”

Hoắc Tuân lúc này mới yên tâm phần nào, tháo dây an toàn xuống xe. Vừa ngẩng lên, anh thấy một người đàn ông trung niên đang đi về phía họ. Dáng người dong dỏng, áo len giản dị, khuôn mặt góc cạnh với chiếc mũi cao và đôi môi mỏng hơi trễ xuống, trông có vẻ khó gần. Bằng trực giác, anh đoán ngay đó là bố của Nhạc Dư. Nếu xét về ngũ quan, Nhạc Dư giống mẹ hơn, nhưng khí chất lạnh lùng khi không cười thì lại giống bố y đúc.

“Ở đây bố ơi!” Nhạc Dư chạy vòng qua đầu xe.

Nhạc Tích Thu đến gần. Hoắc Tuân bình tĩnh bước lên, đứng cạnh Nhạc Dư, chủ động chào hỏi lễ phép. “Con chào chú ạ. Con là Hoắc Tuân.”

“À chào cháu, chào cháu,” Nhạc Tích Thu cười hiền hậu, hoàn toàn khác với vẻ ngoài nghiêm nghị, “Đi đường xa chắc mệt lắm hả?” Ông vốn đã chấm ngoại hình Hoắc Tuân điểm mười từ xa, lại gần thấy cách cư xử chừng mực, lễ phép lại càng thêm hài lòng.

“Dạ con không mệt ạ,” Hoắc Tuân đáp, “Chỉ là con mới đến đã phiền cô chú phải đi lại rồi ạ.”

“Phiền gì đâu! Có một đoạn đường chứ mấy, lái xe vèo cái là tới!” Đúng như lời Nhạc Dư nói, bố cô rất dễ gần. Cuộc trò chuyện nhanh chóng trở nên thân mật.

Hoắc Tuân đưa những túi đồ nhẹ cho Nhạc Tích Thu, còn mình ôm hết đồ nặng. Nhạc Dư định xách giúp thì bị anh gạt đi. “Anh cầm được. Em đi trước dẫn đường đi.”

“Vậy có mệt thì nói em nhé.” Cô cũng không cố giành.

Nhạc Tích Thu nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thầm gật gù. Xứng đôi! Ông chắc chắn vợ mình cũng sẽ rất ưng cậu con rể tương lai này.

Và ông đã đúng. Dư Tú không chỉ hài lòng, mà là vô cùng hài lòng. Bà nhìn Hoắc Tuân từ đầu đến chân, cao ráo, sáng sủa, ăn nói chững chạc, lại còn rất quan tâm đến con gái bà. Thừa dịp Hoắc Tuân vào nhà vệ sinh, bà kéo Nhạc Dư ra một góc, thì thầm. “Sao con quen được cậu bé tốt thế?”

“Con nói mẹ rồi mà, học cùng trường.”

Bà vẫn nghi hoặc. “Chuyện tốt thế mà cũng đến lượt con à?”

Nhạc Dư vỗ vỗ tay mẹ, giả vờ nghiêm túc. “Thật ra nhiều lúc con cũng nghĩ thế đấy mẹ ạ.”

Dư Tú: “…”

Ăn trưa xong, Dư Tú và Nhạc Tích Thu phải quay về quê nội. Trước khi đi, bà không quên dặn dò Hoắc Tuân. “Tiểu Hoắc, cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Đừng ra khách sạn làm gì cho tốn kém.”

Nhạc Dư không chịu nổi thái độ xem Hoắc Tuân như con ruột của mẹ, vội cắt ngang. “Mẹ ơi, mẹ không về nhanh là bạn chơi mạt chược sốt ruột đấy.”

Dư Tú sực nhớ ra, vội kéo chồng đi ngay.

Trong nhà chỉ còn lại hai người. Nhạc Dư nằm dài trên sofa. “Tiểu Hoắc, rót cho em cốc nước.”

Hoắc Tuân bật cười, làm theo lời cô rồi mới hỏi. “Anh thể hiện thế nào?”

“Anh nghĩ sao?” Nhạc Dư uống cạn cốc nước, “Giờ em nghi anh mới là con ruột của mẹ em đấy.”

Hoắc Tuân bỏ ngoài tai mùi giấm chua, ngồi xuống sát bên cạnh cô. “Nhạc Nhạc, anh rất biết ơn bố mẹ đã nuôi em khôn lớn, để em có thể đến bên anh.” Lớn lên trong một gia đình ấm áp, hòa thuận như vậy, bảo sao cô lại không tuyệt vời? Anh đúng là gặp may rồi.

Nghe anh nói vậy, Nhạc Dư mới nguôi ngoai, cô chọc nhẹ vào vai anh. “Xuống nhà xách hành lý của anh lên đi. Em nói với mẹ giữ anh lại rồi.”

Hoắc Tuân sờ mũi, cười hỏi. “Thế tối nay anh ngủ ở đâu?”

Nhạc Dư giả vờ không hiểu ý anh. “Mẹ dọn phòng cho khách rồi mà. Anh ở đó chứ đâu.” Nhà có ba phòng, đủ chỗ cho anh.

“Em không định qua ngủ cùng anh à?”

Nhạc Dư cẩn thận ngồi dịch ra xa. “Tiểu Hoắc à, anh biết trước khi đi mẹ đã thì thầm gì vào tai em không?”

Anh chăm chú lắng nghe.

“Mẹ bảo: Con gái ngoan, tối ngủ một mình nhé.”

Bình luận

Để lại bình luận