Chương 80

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 80

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Anh cưng chiều cười một tiếng, vỗ lưng Mộc Trạch Tê, giọng nói trong trẻo như nước vang lên: “Đừng sợ.”
Mộc Trạch Tê không sợ, chỉ là bầu không khí vừa rồi quá đúng lúc, tiếng sấm lại lớn nên cô mới sợ hãi theo bản năng.
“Cảm ơn cậu Nghiêm Kỷ. Cậu thả tớ xuống đi.” Trước đó hai người còn cãi nhau, Mộc Trạch Tê hơi ngượng.
Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê vẫn còn vướng mắc và xấu hổ nên đã nghĩ cách ứng phó và dỗ dành cô, không để cô tức giận. Lâu rồi không gặp, vốn định ôm thêm một lát rồi mới buông ra thả cô xuống đất.
“Không phải nói bảy ngày mới về sao?” Mộc Trạch Tê sửa lại áo bị nhăn, ngước mặt lên hỏi Nghiêm Kỷ.
“Bởi vì có chuyện đột xuất nên mọi người trở về sớm, có cần tôi nói cho cậu nghe không?” Nghiêm Kỷ đưa tay sờ gương mặt của Mộc Trạch Tê.
Mộc Trạch Tê lập tức từ chối, xua tay: “Không cần, không cần.”
Vài ngày không gặp, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không có lời gì để nói.
“Ồ, nhân vật phản diện xinh đẹp mê người của chúng ta.” La Nam Nam đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào cùng Trần Triết, biến đổi giọng nói. Cô ấy trông thấy Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê đứng chung với nhau thì lùi lại theo bản năng.
Mộc Trạch Tê quay đầu, nhìn thấy La Nam Nam lên lớp liền phấn khích đuổi theo gọi cô ấy lại: “Nam Nam.”
Nghiêm Kỷ trái lại không kinh ngạc khi La Nam Nam xuất hiện trên lớp. Tối hôm qua đã nhận được tin La Nam Nam xuất viện, không ngờ cô ấy lên lớp nhanh như vậy.
Nhìn bóng dáng Mộc Trạch Tê đuổi theo, trong lòng Nghiêm Kỷ lập tức có đủ loại suy nghĩ. Anh vừa mong Mộc Trạch Tê vui vẻ bên cạnh La Nam Nam, lại sợ La Nam Nam nói gì khác, khiến Mộc Trạch Tê tính cách quật cường cách mình càng xa hơn.
Mộc Trạch Tê và La Nam Nam mỗi ngày đều ở cùng nhau, hai người nói cười vui vẻ, bạn cùng lớp đều kinh ngạc. Học bá siêu cấp La Nam Nam là như vậy? Quan hệ giữa học bá siêu cấp và Mộc Trạch Tê từ lúc nào lại tốt như vậy?
Sau khi La Nam Nam bị hệ thống ép bức đã ra sức học tập cực khổ, còn nói khắp nơi mình bị tai nạn giao thông nhưng không sao là bởi vì Mộc Trạch Tê tựa như thiên sứ trên trời xuống, liều mình cứu giúp, anh dũng không vụ lợi.
Chỉ thiếu điều muốn không cầm loa hét lên cho mọi người biết Mộc Trạch Tê là cô gái giống như thiên thần. Mộc Trạch Tê xấu hổ bảo cô ấy ngừng lại.
La Nam Nam nói quan niệm của mình chính là làm việc tốt phải lưu danh. Nếu không sẽ dễ gây hiểu lầm giống như nữ chính và nam phụ lần trước, bảo Mộc Trạch Tê đừng sỉ nhục tín ngưỡng của cô ấy.
Cô ấy còn dạy dỗ Mộc Trạch Tê, nói cô thiếu tự tin và cảm giác an toàn, người khác đối tốt với mình chút thôi cũng sợ hãi, bất an, lo nghĩ, vội vã tìm thứ có cùng giá trị báo đáp cho người khác, bắt cô từ từ thay đổi.
Mộc Trạch Tê thấy La Nam Nam bắt chước y hệt cách dạy học của giáo viên chủ nhiệm, giống như một bà cụ non. Cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, liên tục vâng dạ.
Mà Nghiêm Kỷ sau khi nhìn thấy Mộc Trạch Tê, thấy cô vui vẻ cũng không quấy rầy cô. Có việc gấp hơn, vì vậy Nghiêm Kỷ lặng lẽ rời khỏi trường đi xử lý.
Lúc lên lớp, trời không ngừng đổ mưa to. Mộc Trạch Tê đến sớm, lúc ấy nhìn trời vẫn bình thường nên không mang ô. Không biết lát nữa tan học làm sao để có thể đi tới tàu điện ngầm.
Cô vừa mới đưa tay vào ngăn kéo lấy sách giáo khoa, một chiếc ô đã rơi ra. Mộc Trạch Tê nhìn chất lượng của chiếc ô này cũng biết là của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê bỗng nhiên nhìn về chỗ ngồi của Nghiêm Kỷ, vẫn trống.
Dường như vừa nãy sự xuất hiện của Nghiêm Kỷ chỉ là ảo giác.
Đến tối, Mộc Trạch Tê về đến nhà, Vạn Dung vẫn đang đi công tác. Cơm nước tắm rửa xong, Mộc Trạch Tê liền giải đề, bởi vì sắp thi cuối kỳ, thành tích của Mộc Trạch Tê lại giảm xuống nên nhất định phải làm xong.
Mộc Trạch Tê chuyên tâm liều mạng giải đề.
Điện thoại bỗng vang lên tiếng tin nhắn gửi tới, Mộc Trạch Tê quay đầu nhìn: 【Nghiêm Kỷ: Tôi ở dưới tầng nhà cậu, xuống đây đi.】
Mộc Trạch Tê thầm nghĩ không đi xuống, vờ như không thấy.
Lại một tin nhắn gửi tới: 【Nghiêm Kỷ: Thời gian của tôi rất gấp. Cậu không xuống, tôi sẽ lái xe thẳng vào khu nhà cậu, sau đó lên nhà cậu gõ cửa.】
Mộc Trạch Tê sững sờ, hôm nay Nghiêm Kỷ cũng chỉ đến giờ tự học sớm rồi rời đi. Bận rộn như vậy? Nội dung cốt truyện này lợi hại như vậy?
Hiện tại có số điện thoại của bà nội Nghiêm che chở, Nghiêm Kỷ tạm thời sẽ không làm loạn. Mộc Trạch Tê ném bút, mặc áo khoác lên rồi đi xuống.
【Gỗ mục: Đến rồi】
Mộc Trạch Tê từ xa trông thấy chiếc xe sang cổ điển tối màu.
Giày tây của Nghiêm Kỷ làm nổi bật lên vóc dáng thon dài và hơi lạnh lùng của anh. Anh đứng trong bóng tối, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc ánh lên lửa đỏ. Mộc Trạch Tê mang dép bước nhanh tới. Nghiêm Kỷ nhìn thấy cô, lập tức dập tắt điếu thuốc.
Nghiêm Kỷ ném điếu thuốc vào thùng rác một cách chuẩn xác.
Nhìn Mộc Trạch Tê chỉ mặc áo ngủ và váy ngắn, mặc dù có khoác áo choàng, đôi chân trắng đến lóa mắt kia cũng lộ ra hơn nửa, dưới chân còn mang dép. Mặc dù là mùa hè nhưng trời mưa to, rừng cây bên đường xum xuê lắc lư theo gió, trời vẫn rất lạnh.
“Không phải tới kỳ kinh nguyệt sao? Sao lại mặc váy ngắn như vậy.” Nghiêm Kỷ hơi nhướng mày: “Nhiễm lạnh sẽ đau bụng.”
Gió đêm hiu hắt, quả nhiên gió lạnh tràn vào trong váy, khiến váy bị thổi tung lên, Mộc Trạch Tê chỉ có thể che váy: “Nghiêm Kỷ, cậu tìm tớ có chuyện gì?”
Nghiêm Kỷ mở cửa xe: “Vào đi, gió lớn.”
Mộc Trạch Tê ngừng lại một chút.
Đề phòng anh tới mức như vậy? Nghiêm Kỷ bất đắc dĩ: “Cậu đang có kinh nguyệt, tôi có thể làm gì cậu?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận