Chương 81

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 81

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trời đêm dần trở nên an tĩnh lạ thường, duy chỉ có căn phòng ngủ lớn xa hoa bên trong Bạch Viện lại không thể nào tĩnh lặng cho được. Lục Hiểu Dư tức giận ném chiếc gối ôm ra ngoài cửa phòng, cô rạch ròi phân chia ranh giới rõ ràng:

“Anh qua phòng khác mà ngủ đi. Ở đây không hề chứa chấp anh.”

“Dư Dư, em nghe anh giải thích đã chứ…” Hắn cố gắng giải thích.

“Giải thích cái quái gì nữa? Tôi có cần phải nghe anh giải thích hay sao?” Cô cắt ngang lời hắn, giọng điệu đầy vẻ tức giận.

Tống Ngụy nhặt chiếc gối ôm lên, một chân hắn chặn ngay cánh cửa lại không cho cô đóng. Gương mặt hắn méo mó đến khó coi: “Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên do của nó cả mà. Việc anh kéo em vào trong nhà vệ sinh để làm tình là vì anh ghen tuông, còn việc anh không cho phép em tiếp tục đóng phim chính cũng là vì anh ghen tuông mà thôi.”

“Ngài Tống, anh không cảm thấy cái lý do của anh nó quá mức ấu trĩ hay sao? Mắc mớ gì mà anh ghen tuông lại phải lôi tôi vào trong nhà vệ sinh để làm cái chuyện bậy bạ đó cơ chứ? Rồi lại còn mắc mớ gì mà đến cả việc diễn cảnh hôn cũng cần phải có người đóng thế nữa hả?” Lục Hiểu Dư không muốn tiếp tục đôi co với hắn thêm nữa, cô trực tiếp dùng chân đạp mạnh lên chân hắn. Giọng cô lạnh lùng ra lệnh: “Khốn kiếp! Mau bỏ cái chân của anh ra ngay!”

Người đàn ông dù đang đau đớn nhưng vẫn cố chấp không chịu thay đổi ý định, hắn còn tỏ ra khó hiểu nhìn cô: “Đây là phòng của anh, căn nhà này cũng là của anh. Lẽ nào anh lại không được phép ở lại đây hay sao?”

Mi tâm cô càng lúc càng nhíu chặt lại hơn, rồi lại đột ngột mở toang cánh cửa phòng đi thẳng ra ngoài. Nhưng cô còn chưa kịp đi được đến ba bước chân, đã bị người kia vội vàng níu tay giữ lại.

“Em định đi đâu vậy hả?” Hắn hỏi, giọng có chút hoảng hốt.

“Đây là phòng của anh, căn nhà này cũng là của anh. Vậy thì anh cứ việc ở lại đây đi, còn tôi sẽ đi.” Cô đáp trả lạnh lùng.

Tống Ngụy biết thừa mình vừa mới có một pha tự hủy hoại bản thân, hắn chóng vánh níu kéo cô lại: “Bà cô nhỏ của tôi ơi, anh sai rồi! Là lỗi của anh được chưa! Căn phòng này em cứ việc ở lại đi, một mình anh cút đi là được rồi.”

Lục Hiểu Dư nhìn người đàn ông đang ôm gối lủi thủi bỏ đi, trong lòng cô cũng dấy lên một chút thương xót. Nhưng mà chuyện hắn gây ra lần này thật sự không hề nhỏ chút nào, cô tuyệt đối không thể nào chỉ vì một chút thương cảm cỏn con này mà lại dễ dàng mềm lòng được. Nếu chẳng may chuyện này mà bị bọn họ phát hiện ra, thì cô biết phải xử sự ra sao đây?

Có điều mới yên ổn được đến nửa đêm, bên tai cô đã lại nghe thấy tiếng cửa phòng hé mở khe khẽ. Cô lười biếng trở mình làm như không hề quan tâm, nhưng đến khi cảm nhận được phần nệm bên cạnh mình dần dần lún xuống. Cô liền không mặn không nhạt cất giọng lên tiếng cảnh cáo:

“Cút xuống dưới giường ngay.”

“…” Người đàn ông tức khắc cứng người lại, hắn không thể nào ngờ được đã là nửa đêm rồi mà cô vẫn còn chưa chịu ngủ.

Tống Ngụy thẳng người dậy, hắn “e hèm” ho khan mấy tiếng rồi mới bỏ chân ra khỏi giường. Hắn không quên lên tiếng giải thích cho hành động của mình: “Em đừng có mà nghĩ bừa bãi đấy nhé, anh chỉ là đang bị mộng du mà thôi.”

“Chứ không phải là do anh thèm muốn tôi quá nên mới ngủ không được hay sao?” Cô hỏi vặn lại, giọng điệu đầy mỉa mai.

“Nếu đúng là như vậy thì sao hả? Em có cho phép anh được lên giường nằm không?” Hắn hỏi ngược lại.

“Anh mà dám lên đây thì tôi sẽ xuống dưới đó nằm.” Cô đáp trả không chút do dự.

Người đàn ông bật ra một câu chửi tục thô thiển, hắn hậm hực ném chiếc gối ôm xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo. Chỉ là khi hắn vừa mới nằm xuống dưới đó, đã lại nhìn thấy cánh tay nhỏ nhắn của ai đó đang thò xuống từ trên giường.

Lục Hiểu Dư dịch người ra sát mép giường hơn, cô thả lỏng bàn tay mình xuống ngay chỗ hắn đang nằm. Cô dùng lại chính cái câu nói lúc nãy của hắn để đáp trả lại: “Anh đừng có mà nghĩ vừa bãi đấy nhé, tôi cũng chỉ là đang bị mộng du mà thôi.”

Tống Ngụy không thèm chấp nhặt thêm với cô nữa, hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên mũi mình mà ngửi lấy ngửi để. Có trời mới biết được hắn nghiện cô đến mức nào rồi, bởi vậy mà hắn mới phải thức trắng cả đêm không tài nào ngủ được. Cũng chỉ vì không có cô nằm ngay bên cạnh mình.

Mùi vị thơm tho quen thuộc tỏa ra từ đôi bàn tay thon gọn của cô, khiến cho người đàn ông không thể nào cầm lòng được mà cứ hôn lấy hôn để. Thậm chí hắn còn cuồng nhiệt đến mức liếm mút không ngừng nghỉ, nhưng còn chưa được thỏa mãn bao nhiêu lâu đã lại ăn trọn một cái tát trời giáng từ chính đôi bàn tay này.

“Khốn kiếp! Bớt dâm lại đi có được không hả!” Cô gắt gỏng mắng.

Trời sáng, Lục Hiểu Dư tỉnh dậy liền cảm thấy cánh tay mình tê rần khó chịu. Tên đàn ông đó khi ngủ có một thói quen rất xấu, không biết là đã được hình thành từ bao giờ nữa. Lúc nào hắn cũng nắm chặt lấy tay cô không chịu buông ra lấy một giây một phút nào.

Cô rời khỏi giường đi thẳng vào trong nhà tắm, vừa hay lại nhìn thấy người đàn ông kia đang đứng đó nhìn mình chưng hửng. Mi tâm cô thoáng đanh lại vì khó chịu: “Anh nhìn cái gì mà nhìn cơ chứ?”

Tống Ngụy gượng gạo “à ừ” đáp lại một tiếng cho qua chuyện, rồi lại đột nhiên kéo khóa quần xuống, nhìn cô bằng ánh mắt đầy khó hiểu: “Dư Dư, em còn giữ được tỉnh táo không vậy?”

Lục Hiểu Dư thuận miệng đáp lại một tiếng, nhưng đến lúc này cô mới thật sự hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Cô nhìn người đàn ông kia qua tấm gương phản chiếu lớn trong phòng tắm, cô tá hỏa lên tiếng quát lớn: “Đồ điên! Anh vào đây làm cái trò gì vậy hả?”

“Đổ oan cho người khác vừa thôi chứ, rõ ràng là do em tự tiện mở cửa xông vào đây mà?” Hắn đáp trả không chút yếu thế.

Sắc mặt cô tức khắc phừng đỏ lên vì ngượng, ngẫm lại thì đúng là do cô đã tự tiện thật. Cô vội vàng lấy tóc che đi gương mặt mình, định bụng tẩu thoát khỏi đây nhưng lại bất thành.

“Em nhìn con hàng khủng của anh cho đã mắt rồi định chạy đi đâu vậy hả?” Hắn hỏi, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

“Điên à! Ai thèm, ai thèm nhìn hàng của anh cơ chứ?” Cô lắp bắp chối cãi.

Hắn kéo mạnh tay cô lại gần mình hơn, trực tiếp đem bàn tay nhỏ bé của cô ấn sâu vào bên dưới đáy quần của hắn. Khóe môi hắn khinh khỉnh cong lên: “Em thấy thế nào hả? Con hàng này có đủ khủng bố không chứ?”

“…” Con người này thật sự không thể nào đứng đắn nổi lấy một giây phút nào hay sao?

“Dư Dư…” Hắn gọi tên cô, giọng khàn đặc.

“Chuyện gì?” Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, và rồi ngay lập tức lại bị cuốn vào trong cái hôn đầy mãnh liệt của hắn.

Hai con người nồng nhiệt hôn hít nhau một lúc lâu sau mới chịu luyến tiếc buông bỏ đối phương ra. Tống Ngụy đặt bàn tay to lớn của mình lên vòng eo thon nhỏ của cô, giọng nói hắn khàn khàn đầy mê hoặc: “Khốn kiếp thật, nếu không phải vì hôm nay trong nhà có khách đến chơi, thì anh chắc chắn sẽ đè em ra đây mà xơi sạch cho bằng được.”

“Khách sao?” Cô nhíu mày hỏi lại: “Ai đến nhà mình vậy?”

“Là mẹ anh cùng với một người em gái thân thiết của anh.” Hắn đáp, giọng điệu có chút thờ ơ.

“Thân thiết ư?” Cô hỏi lại, giọng có chút nghi ngờ.

Hắn thuận miệng đáp lại bằng một tiếng “ừm”, rồi lại nhìn thấy gương mặt cô đanh lại đầy vẻ khó coi. Hắn liền lập tức lên tiếng trêu đùa cô: “Sao vậy hả? Em đang ghen à?”

“Ghen tuông làm cái gì cơ chứ? Loại người như anh thì muốn bao nhiêu người phụ nữ vây quanh mà chẳng được cơ chứ? Đúng là phí công vô bổ mà.” Cô đáp trả lạnh lùng.

Người đàn ông chỉ cười mà không nói gì thêm. Ý tứ của hắn đã lộ rõ cả trên mặt rồi, ở đó mà phí công vô bổ cơ chứ.

Tống Ngụy hôn nhẹ lên vầng trán cao của cô, giọng nói hắn dịu dàng đầy yêu chiều: “Bà Mai đã chuẩn bị xong bữa sáng cả rồi. Em mau đi rửa mặt đi rồi xuống dưới nhà ăn sáng nhé.”

“Anh định đi đâu à?” Cô hỏi, giọng có chút lưu luyến.

“Ừm, anh phải đi ra ngoài sân bay để đón người em gái thân thiết kia.” Hắn đáp, giọng điệu vẫn bình thản như cũ.

Lục Hiểu Dư im lặng không nói gì thêm. Người em gái mà hắn vừa mới nhắc tới, rốt cuộc là ai cơ chứ?

Lục Hiểu Dư ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn, trong đầu cô cứ không ngừng suy nghĩ vẩn vơ về cái người được gọi là “em gái thân thiết” kia. Rốt cuộc thì người đó là ai cơ chứ? Là nam hay là nữ đây?

Bình luận (0)

Để lại bình luận