Chương 81

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 81

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Hứa Chờ Đợi
Vành tai hắn đỏ bừng lên.
Tuế Hòa vẫn khóc nức nở, cô liều mạng lắc đầu, “Không phải thế…”
Trong nháy mắt, Cừ Chiêu sầm mặt lại, nhưng vành tai vẫn đỏ ửng.
Tuế Hòa không biết nên giải thích thế nào, cô chủ động hôn lên môi Cừ Chiêu, “Anh tiếp tục cử động đi.”
Lúc này Cừ Chiêu mới vui vẻ trở lại. Hắn đỡ lấy bờ mông đầy đặn của cô, tiếp tục thẳng eo thúc mạnh. Lại thấy Tuế Hòa đang yên lặng nhìn hắn chằm chằm.
Thật khiến người ta ngượng ngùng mà.
Cừ Chiêu vốn bắt Tuế Hòa đến đây là vì cảm thấy, dù sao cuộc đời hắn cũng sắp kết thúc rồi, tại sao không hoàn thành giấc mộng cuối cùng? Nhưng đến lúc thật sự bắt được Tuế Hòa về đây, hắn lại tự hỏi, bắt cũng bắt được rồi, chiếm đoạt cô không phải càng tốt hơn sao? Nhưng khi thật sự làm rồi, hắn lại cảm thấy bản thân mình muốn nhiều hơn thế nữa.
Rốt cuộc thì Tuế Hòa là cô gái mà hắn đã nhớ mãi không quên suốt mười mấy năm trời.
Những kẻ đó xem thường hắn, hắn giết bọn họ, cùng lắm thì dùng mạng này đền mạng; Tuế Hòa không xem thường hắn, hắn làm cô, cùng lắm thì dùng cả đời này bồi thường cho cô.
Nhưng mà, hắn còn có mạng để bồi thường cho Tuế Hòa cả đời hay không?
Có vẻ như đây là một cuộc mua bán không công bằng, hắn bỗng nhiên có chút hối hận.
Cừ Chiêu vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, hắn nâng chân Tuế Hòa lên cao, hỏi: “Cô nhìn tôi làm gì?”
“… Không có gì.”
Cú thúc mạnh mẽ của hắn làm bộ ngực Tuế Hòa theo đó nảy lên đung đưa. Tuế Hòa ngửa đầu ra sau, đồ vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, mọi hình ảnh như bị bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc.
Cô cảm giác ý thức của bản thân đang dần dần rút đi, hẳn là rất nhanh thôi, cô sẽ có thể rời khỏi nơi này.
Nhưng kỳ quái thay, cô đột nhiên lại cảm thấy không nỡ.
Cừ Chiêu ở thế giới bên kia có cô cứu rỗi, có cô yêu thương.
Vậy còn Cừ Chiêu ở thế giới bên này thì phải làm sao bây giờ?
Hắn là tội phạm giết người, tính cách cổ quái âm u, nhưng sâu thẳm trong nội tâm lại như một đứa trẻ ngây thơ; hắn là tội phạm giết người, là bởi vì không có ai dạy hắn phân biệt đúng sai, gần như tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) còn chưa được hình thành; hắn là tội phạm giết người, phải chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra, cuộc sống đã định trước là một vở bi kịch đau thương.
Vào lần thứ hai Cừ Chiêu bắn tinh, Tuế Hòa lật người đè lên người Cừ Chiêu. Cô dùng chút sức lực còn sót lại ghé vào bên tai hắn nói: “Anh đi tìm Triệu Sinh của Triệu gia, ông ấy sẽ giúp anh.”
“Cô đang nói cái gì thế?”
Tuế Hòa lại cắn thêm một phát lên hai dấu răng còn chưa mờ đi trên vai hắn.
Cô nói: “Anh chỉ cần nhớ, cho dù là bao nhiêu năm trôi qua, em vẫn sẽ chờ anh.”
“Tuế…”
Tuế Hòa lần nữa mở mắt ra, trong phòng không một bóng người. Cô vuốt ngực thở dốc, không biết bản thân mình đánh cược có đúng hay không nữa…
Có hai Cừ Chiêu thì sẽ có hai Tuế Hòa.
Kết cục của đời trước giữa cô và Cừ Chiêu ra sao, cô không biết, chỉ có thể giúp được đến đó mà thôi.
Vươn tay lấy chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường, Tuế Hòa bật sáng màn hình, bỗng dưng nở một nụ cười rạng rỡ.
Ngày 9 tháng 8, 9 giờ sáng, tiết trời trong xanh.
Trước khi trọng sinh, đối với Tuế Hòa mà nói, cuộc sống chỉ là đếm xem mình sống được đến năm bao nhiêu tuổi. Còn hiện tại, đối với cô mà nói, một lần nữa trở lại thế giới này chính là chết đi sống lại.
Chân chính được trọng sinh.
Cô không muốn để ý đến những chuyện khác nữa.
Đời người ngắn ngủi, dĩ nhiên phải biết quý trọng. Ngày ngày sống hạnh phúc vui vẻ với Cừ Chiêu mới là điều đúng đắn nhất.
Cô đi chân trần xuống giường, tấm thảm mềm mại dưới chân dẫm lên thật thoải mái. Đặt tay lên nắm cửa, ‘cạch’ một tiếng, cửa mở ra.
“Bà chủ?” Dì giúp việc nghe tiếng động quay đầu lại. Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Tuế Hòa ra khỏi phòng, không dám biểu hiện quá khoa trương, bà cân nhắc từ ngữ hỏi: “Bà chủ muốn ra ngoài sao ạ?”
Bà có chút rối rắm, vì Cừ Chiêu từng dặn khi hắn không có ở đây thì không được để Tuế Hòa ra ngoài.
“Cháu không ạ.” Tuế Hòa mỉm cười, “Cừ… Ông chủ đi đâu rồi ạ?”
Không đi là tốt rồi. Dì giúp việc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Trong bếp hết bánh mì rồi ạ, ông chủ ra ngoài mua bữa sáng cho bà chủ.”
“Bữa sáng?”
“Đúng vậy ạ, bữa sáng mỗi ngày của bà chủ đều do ông chủ tự tay chuẩn bị đấy ạ.” Tuế Hòa cứ ngỡ là dì giúp việc làm.
Cô đột nhiên cảm thấy đau lòng cho những đồ ăn đã bị mình bỏ thừa lại.
“Vậy chờ anh ấy về, dì bảo anh ấy vào phòng tìm cháu nhé.”
“Vâng, thưa bà chủ.”
Tuế Hòa đứng thẳng người trước chiếc gương thay đồ, chọn tới chọn lui, vẫn chưa tìm được bộ nào ưng ý muốn mặc.
Cởi chiếc váy không hài lòng ra, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót mỏng manh, cô chui vào trong tủ quần áo, tìm kiếm chiếc váy mà Cừ Chiêu từng khen đẹp.
“Để ở đâu ấy nhỉ…” Cô tự lẩm bẩm.
“Tuế Hòa?”
Cừ Chiêu đứng ở cửa, nhìn thấy bờ mông tròn trịa của Tuế Hòa đang lắc qua lắc lại trước tủ quần áo, gần như chui cả người vào trong tủ. Không phải là khó coi, mà là vì cô đang không mặc quần áo.
Hắn sắp quên mất lần làm tình gần nhất của họ là khi nào rồi. Bởi vì sợ Tuế Hòa cảm thấy ghê tởm, hắn không dám đòi hỏi.
Tuế Hòa cứ đứng như vậy khiến hắn bị kích thích mạnh mẽ.
Nên rời đi trước không? Hắn đấu tranh nội tâm dữ dội.
Tuế Hòa bò ra khỏi tủ quần áo. Vì tư thế quỳ gối, khe ngực sâu hút hiện ra, xương quai xanh mảnh khảnh lộ rõ. Có vẻ cô không hề nhận thấy có gì không ổn, không nói hai lời liền nhảy bổ nhào lên người Cừ Chiêu, “Anh về rồi!”

Bình luận

Để lại bình luận