Chương 81

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 81

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Xe Đẩy Siêu Thị và Cái Tên “Tiểu Minh”

Những ngày Tết ở Hồi Thành trôi qua thật êm đềm. Khác với mọi năm chỉ ru rú trong phòng hoặc bị mẹ kéo đi chúc Tết, năm nay có Hoắc Tuân ở bên, Nhạc Dư cảm thấy không khí vui vẻ và ấm áp hơn hẳn.

Mồng hai Tết, hai người quyết định đi siêu thị mua thêm ít đồ.

“Anh lấy thêm túi thạch rau câu kia đi.” Nhạc Dư chỉ lên kệ hàng.

Hoắc Tuân nhìn chiếc xe đẩy đã gần đầy ắp đồ ăn vặt, thở dài. “Nhạc Nhạc, mình đi siêu thị là để mua đồ về nấu cơm đấy.” Họ đã ở đây nửa tiếng mà trong xe chẳng có mấy nguyên liệu nấu ăn tử tế.

Tuy miệng phàn nàn, nhưng tay anh vẫn với lấy túi thạch bỏ vào xe.

Nhạc Dư cười toe toét, ôm lấy cánh tay anh làm nũng. “Anh muốn ăn sườn đúng không? Mình ra khu đồ tươi đi anh.” Cô không phải người nghiện ăn vặt, nhưng không hiểu sao cứ ở bên Hoắc Tuân là cô lại hay có những hành động trẻ con khó hiểu. Có lẽ cô thích cảm giác được anh cưng chiều? Thôi, thừa nhận làm gì.

Dạo một vòng quanh khu thực phẩm tươi sống, chiếc xe đẩy lại cao thêm một tầng nữa. Nhạc Dư định bảo đi tính tiền thì bắt gặp hình ảnh một bà mẹ đặt đứa con nhỏ vào trong xe đẩy lướt qua. Cô chợt nảy ra ý nghĩ tinh nghịch, quay sang nhìn Hoắc Tuân, mắt long lanh. “Em cũng muốn ngồi.”

Hoắc Tuân dừng xe lại. “Để anh bế em lên nhé?”

“Ơ? Sao anh không ngăn em?” Nhạc Dư ngó nghiêng xung quanh. Tuy là ngày Tết, siêu thị không quá đông nhưng vẫn có lác đác vài người. Cô lắc đầu nguầy nguậy. “Thôi thôi, em lớn rồi mà.”

Ai ngờ Hoắc Tuân đột nhiên khom lưng, dồn hết đồ trong xe đẩy về phía trước rồi nói. “Phối hợp chút đi.”

“Này!” Chân bất ngờ bị nhấc bổng lên, Nhạc Dư hoảng hốt bịt chặt miệng, sợ mình hét lên thành tiếng. Đến khi yên vị trong xe đẩy, cô mới lí nhí thốt lên. “… Vừa khít luôn.”

Hoắc Tuân biết cô xấu hổ không dám nhìn ai, anh chỉ vào núi đồ ăn vặt chất đống trước mặt cô. “Em bé ơi, tất cả đều là của em bé đấy.” Cô nói chỉ trẻ con mới ngồi xe đẩy, vậy thì trong mắt anh, cô cũng là một đứa trẻ cần được cưng chiều.

Ngồi trong xe, mặt Nhạc Dư đỏ bừng. Cô len lén nhìn quanh, thấy không ai chú ý đến mình mới dần thả lỏng. Thôi kệ, dù sao cũng chẳng ai quen biết. Cô bắt đầu xếp lại đống đồ ăn vặt lên đùi mình cho gọn gàng. Thực ra ngồi thế này cũng ê mông lắm chứ chẳng sung sướng gì, nhưng cô lại thấy vui lạ thường, vì đây là một trải nghiệm mới mẻ anh mang lại cho cô.

“Thấy thế nào?” Hoắc Tuân cúi xuống hỏi, giọng đầy ý cười.

Nhạc Dư nhìn quanh một lượt, nghiêm túc nhận xét. “Nhìn cái gì cũng thấy to hơn hẳn.”

“Vậy mình đi dạo thêm vài vòng, mua thêm đồ ăn vặt nhé?”

Mặt Nhạc Dư càng đỏ hơn, lá gan cũng teo lại. “Anh… anh lựa chỗ nào vắng người thôi nhé.” Hoắc Tuân cười gật đầu.

Lúc được Hoắc Tuân bế ra khỏi xe đẩy, chân Nhạc Dư tê rần như có kiến bò. Cô tựa vào người anh, than thở. “Đau mông quá.” Mặc những hai lớp quần mà vẫn ê ẩm!

“Cái giá để ‘trở về tuổi thơ’ cũng không rẻ nhỉ.” Hoắc Tuân cười trêu, vờ đưa tay ra định xoa mông giúp cô. Nhạc Dư vội vàng ngăn lại. “Tiểu Minh! Nơi công cộng đó!”

Hoắc Tuân chỉ định trêu cô thôi, nhưng anh lại để ý đến cái tên cô vừa gọi. “Anh là Tiểu Minh hả?” Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy. Anh đâu biết rằng, với những người không quá thân thiết, kể cả Lục Thương, cô luôn dùng cái tên này để gọi anh.

Nhạc Dư chột dạ sờ mũi. “Gọi yêu thôi mà.”

Hoắc Tuân không nói gì, hóa ra gọi thế cũng tính là gọi yêu. Anh cứ tưởng chỉ có “bảo bối” mới là gọi yêu chứ.

Bình luận

Để lại bình luận