Chương 81

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 81

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Đêm đầu tiên “danh chính ngôn thuận”
Bình luận “Em đồng ý” của Thư Tâm trên vòng bạn bè giống như một mồi lửa, thiêu đốt Lăng Thiệu suốt cả đêm đó. Sáng hôm sau, anh không còn là người đàn ông lén lút rời đi lúc ba giờ sáng. Anh ở lại, quang minh chính đại.
Thư Tâm thức dậy vì tiếng máy sấy tóc ồn ào. Cô mơ màng mở mắt, thấy Lăng Thiệu đang ngồi bên mép giường, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, tấm lưng trần vạm vỡ quay về phía cô. Anh đang… sấy tóc cho cô.
Hơi nóng dịu dàng, tiếng máy sê sê, và những ngón tay thô ráp của anh luồn vào tóc cô, xoa nhẹ da đầu. Cảm giác này xa lạ mà ấm áp đến mức trái tim cô tan chảy.
“Anh…” Cô lí nhí.
Anh tắt máy sấy, quay lại, mỉm cười. Mái tóc ướt của anh còn nhỏ giọt xuống cơ ngực săn chắc. “Dậy rồi à? Tối qua em nói ‘đồng ý’, sáng nay không được nuốt lời đâu đấy.”
Cô đỏ mặt, vội kéo chăn che kín người. Mái tóc đã khô, mềm mại, thơm mùi dầu gội. Anh cúi xuống, hôn lên vầng trán cô.
“Anh sấy tóc cho em?”
“Ừm. Sấy xong rồi.” Anh nói, nhưng tay không rời đi. Những ngón tay thô ráp của anh luồn vào mái tóc mềm, xoa nhẹ gáy cô. “Tối qua anh nhìn thấy bình luận của em. Anh đã đọc đi đọc lại cả trăm lần.”
“Em…”
“Suỵt.” Anh đặt ngón tay lên môi cô. “Tóc em khô rồi. Giờ đến lượt anh ‘ăn’ điểm tâm.”
Anh không hôn cô. Anh trượt xuống, vùi mặt vào hõm cổ cô, hít hà mùi thơm của da thịt sạch sẽ, mùi hương mà anh đã nghiện. Đêm qua, sau khi “danh chính ngôn thuận”, anh đã kiềm chế một cách đáng ngạc nhiên. Anh chỉ ôm cô ngủ, muốn cho cô một đêm trọn vẹn. Nhưng sự kiềm chế của đàn ông khi đã được “bật đèn xanh” chỉ giống như con đê chắn sóng thần.
“Lăng Thiệu… sáng rồi… Em phải đi làm…” Cô run rẩy, cố đẩy anh ra khi cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả xuống ngực mình.
“Sáng thì càng phải làm.” Anh cười khẽ, giọng khàn đặc. Anh kéo tuột chiếc chăn ra, để lộ thân thể trần trụi, trắng nõn của cô dưới ánh nắng ban mai. “Điểm tâm phải ăn lúc còn nóng.”
Anh không vội vàng. Anh nhìn cô, từ đôi mắt ngượng ngùng, đến đôi môi sưng mọng (do nụ hôn hôm qua), rồi xuống bầu ngực căng tròn đang phập phồng. Anh cúi xuống, bắt đầu bữa sáng của mình.
Anh liếm nhẹ vành tai cô. “Em có biết,” anh thì thầm, “anh đã muốn làm việc này từ lúc nào không?”
“Ưm…”
“Từ cái đêm em bình luận.” Bàn tay anh lướt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới mềm mại của cô. “Anh đã tưởng tượng ra… em sẽ có vị gì khi nói ‘đồng ý’.”
Tay anh trượt xuống đùi non, rồi dừng lại ở nơi bí ẩn. Nó đã sớm ướt át. Anh không dùng tay, mà dùng chính khuôn mặt mình, vùi vào khu rừng rậm rạp.
“A!” Thư Tâm cong người lên, hai tay bấu chặt ga giường. “Đừng… Lăng Thiệu… bẩn… mới sáng sớm…”
“Rất thơm.” Anh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng. “Vị của lời ‘đồng ý’. Anh muốn nếm.”
Anh không cho cô từ chối. Anh tách hai cánh môi mọng nước của cô ra, bắt đầu một màn thờ phụng bằng lưỡi. Chiếc lưỡi thô ráp, điêu luyện, vừa liếm mút vừa day ấn vào âm vật đang sưng lên của cô. Anh mút mạnh, tạo ra những âm thanh “chụt chụt” dâm đãng, vang vọng trong phòng ngủ yên tĩnh.
“Lăng Thiệu… a… không… không được… Sướng quá…!”
“Kêu lên đi,” anh ra lệnh, giọng khàn đặc. “Kêu cho anh nghe.”
Anh tăng tốc, chiếc lưỡi như một con rắn lửa, khuấy đảo, liếm sâu vào bên trong, rồi lại quấn lấy hạt nhân đang run rẩy. Thư Tâm không chịu nổi, cơ thể co giật, bụng dưới thắt lại. Cô thét lên, một dòng dâm thủy trào ra, và anh nuốt trọn không bỏ sót một giọt.
“Vị rất ngọt.” Anh cười, trườn lên, nhìn cô đang thở dốc, mắt mơ màng.
Cự vật khổng lồ của anh đã cương cứng đến phát đau, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Anh giữ chặt hông cô, đưa nó đến cửa huyệt đã ướt đẫm.
“Vợ,” anh gọi, giọng nói vừa dịu dàng vừa bá đạo. “Cho anh vào.”
Thư Tâm, vẫn còn đang lơ lửng trong cơn cao trào, vô thức gật đầu.
Anh từ từ tiến vào. Cảm giác căng trướng, nóng bỏng, lấp đầy cô. Nhưng lần này khác, anh vào rất chậm, rất sâu, rồi dừng lại, để cô cảm nhận anh trọn vẹn bên trong. Anh không thao lộng ngay, mà cúi xuống hôn cô. Một nụ hôn sâu, trao đổi nước bọt, hòa quyện.
“Giờ em là của anh, hoàn toàn là của anh.” Anh thì thầm, rồi bắt đầu nhịp đập.
Không còn là sự thô bạo chiếm đoạt, mà là sự hòa quyện mãnh liệt. Anh giữ một nhịp điệu mạnh mẽ, sâu, và chắc chắn. Mỗi cú thúc đều lút cán, xoáy sâu vào tử cung cô, như muốn đóng dấu chủ quyền lên nơi sâu thẳm nhất.
“A… a… Lăng Thiệu… Chồng ơi… Sâu quá…!”
Cô rên rỉ, không còn là tiếng khóc bị ép buộc, mà là tiếng rên dâm đãng của sự thỏa mãn. Cô quàng chân quanh eo anh, chủ động đẩy hông, đón nhận từng cú thúc trời giáng của anh.
“Ngoan… vợ ngoan…” Anh gầm gừ, bóp nặn bầu ngực cô, cắn mút nhũ hoa. “Kẹp chặt nữa vào… Muốn anh bắn cho em không?”
“Muốn… A… Bắn cho em… Thao em đi…!”
Anh như được tiếp thêm sức mạnh, thúc mạnh như vũ bão. Cả căn phòng ngập tràn tiếng da thịt va chạm “bạch bạch”, tiếng rên rỉ sung sướng của cô và tiếng thở dốc nặng nề của anh. Anh lật cô lại, đè cô xuống, nâng hông cô lên, thao từ phía sau, cự vật đâm vào sâu đến mức cô cảm thấy nó sắp xuyên qua người mình.
“A… tới… tới rồi! Chồng ơi!”
Cô co giật, tiểu huyệt siết chặt lấy anh. Anh gầm lên một tiếng cuối cùng, bắn một dòng tinh dịch nóng hổi, lấp đầy tử cung cô.
Anh nằm vật ra bên cạnh, ôm cô vào lòng.
“Sáng nay em không đi làm được rồi,” anh cười, hôn lên mái tóc đẫm mồ hôi của cô.
Thư Tâm mệt đến mức không nhấc nổi ngón tay, chỉ có thể dụi mặt vào ngực anh, lí nhí: “Lưu manh…”

Bình luận

Để lại bình luận