Chương 82

Mười lăm tháng riêng, Tết nguyên tiêu.
Một chiếc Maybach màu đen đậu ở phía dưới căn hộ Diệp gia, người đàn ông kẹp một điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài, thản nhiên đặt nó lên cửa sổ xe hé mở, khuôn mặt lạnh lùng trong sương khói mờ mịt càng lộ vẻ thâm thúy.
Thời Anh vừa từ trong nhà đi ra, một cơn gió lạnh thổi qua, cô quấn chặt chiếc áo khoác, ngước mắt nhìn thấy xe của Thẩm Nguyệt Lâm, trong lòng khẽ rung động, chạy chậm đến gần.
“Anh đã đến tại sao không nói một tiếng?” Thời Anh mở cửa xe bước vào, vừa hỏi vừa thắt dây an toàn. Cô kiểm tra thời gian trên điện thoại, mới vừa qua 1 giờ, xem ra anh đã đợi dưới lầu một khoảng thời gian.
Kể từ lần trước sau khi xuất viện, Thời Anh vẫn chưa quay lại Cẩm Nguyên, tuy cô đã đón nhận mối quan hệ của mình với Thẩm Nguyệt Lâm, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới vừa cùng Diệp Thư Quỳnh nhận nhau, cô không thể bỏ mặc mẹ ruột của mình.
Hai người mấy ngày nay không gặp nhau nhiều, tất cả đều liên lạc qua điện thoại, Thẩm Nguyệt Lâm có chút không vui, ví dụ như hiện tại, ngay cả Tết nguyên tiêu cũng chỉ có thể ở lại một nửa, cô là cháu gái duy nhất của ông bà, trước tiên phải ở Diệp gia nửa ngày, sau đó lại đến Thẩm gia nửa ngày còn lại, quả thật là không nghiêng không lệch.
Thẩm Nguyệt Lâm không nói chuyện, vứt điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, khởi động xe, thuận tiện mở điều hòa trong xe.
Thời Anh phát giác tâm trạng của anh có gì không đúng, nghĩ lại một chút thấy cũng phải, cô mấy ngày nay, có phần hơi lạnh nhạt với anh, như thể chuyện cách đây không lâu chưa từng xảy ra, sau khi được anh cứu liền lập tức quay đầu không nhận người, quả thật có chút vong ân bội nghĩa.
Bầu không khí trong xe lập tức rơi vào im lặng, Thời Anh nắm lấy vạt áo của mình, lén nhìn khuôn mặt vô cảm của người đàn ông, nhất thời không biết phải nói cái gì, dù sao cô cũng không am hiểu cách dỗ người.
Cô gái nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng ngập ngừng dò hỏi: “Anh buổi tối, có đưa em về Diệp gia không?”
Thẩm Nguyệt Lâm cười lạnh một tiếng: “Em nghĩ thế nào?”
Từ Thẩm Trạch đến Nghị Thành, đi ô tô ít nhất phải mất bốn tiếng, anh đúng là rảnh đến điên rồi mới có thể vừa đi về vừa đưa đón cô, Thẩm gia đối với cô có độc sao? Ở lại một đêm cũng không được?
“Vậy em sẽ bắt taxi về.” Thời Anh vô tâm vô phổi, phối hợp nói.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt Lâm lúc này trở nên vô cùng u ám, tựa hồ một giây tiếp theo sẽ đem Thời Anh từ trong xe ném ra bên ngoài.
Nhìn thấy anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Thời Anh nhịn không được, cuối cùng cũng thổi phù một tiếng bật cười, cô chính là cố ý hỏi như vậy, như thể yêu thích giận dữ, làm hắn tức muốn chết.
Trông thấy vẻ mặt hả hê của cô, Thẩm Nguyệt Lâm vẫn trầm mặc không nói, nhưng lại cho xe giảm tốc độ, dần dần di chuyển sang bên đường chuẩn bị dừng xe.
Thấy tình hình không ổn, Thời Anh vội vàng mềm giọng nói: “Em đùa thôi, em không quay về, không trở về, anh tiếp tục lái xe đi.”
“Em còn biết mình sai? Sai chỗ nào?” Thẩm Nguyệt Lâm trầm giọng hỏi, vẫn vững vàng đạp chân phanh như cũ, quay đầu lại liếc nhìn cô.
“Biết mà, thật xin lỗi nha, em biết mấy ngày nay có chút không để ý đến cảm nhận của anh.” Thời Anh nắm lấy tay áo anh lắc nhẹ, làm ra vẻ nịnh nọt giống như khi còn nhỏ.
“Đã biết sao còn cố ý chọc anh tức giận?” Thấy thái độ của cô coi như thành khẩn, vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Nguyệt Lâm lúc này mới dịu đi một chút.
“Còn không phải vì anh suốt ngày trưng cái bản mặt nghiêm túc, giống như có người nợ tiền anh không bằng, em mới không thèm mặt nóng dán mông lạnh đâu!” Thời Anh lẩm bẩm.
Thẩm Nguyệt Lâm hung hăng búng một cái trên trán cô: “Không có lương tâm.” Thật sự là một chút thua thiệt cũng chịu không nổi.
Thời Anh che lấy cái trán, kêu đau một tiếng: “Anh làm gì vậy! Thật là đau!”
Thẩm Nguyệt Lâm thuận thế nắm lấy cằm cô: “Lại đây, để anh xem đau đến mức nào.” Mặt anh rất gần, nhưng con ngươi đen láy lại nhìn vào đôi môi đỏ hồng của cô.
Thời Anh nhận ra ý của anh không phải nằm trong lời nói, trái tim lập tức đập như trống trầu, gương mặt nóng bừng, cô ngượng ngùng chống tay lên ngực anh, vội vàng nói: “Không còn đau nữa, anh lái xe nhanh đi, nếu không anh sẽ đến muộn.”
Thẩm Nguyệt Lâm vẫn không nhúc nhích, tiến lại gần cô hơn, hơi thở nóng hổi của anh phả vào chóp mũi cô, mắt thấy môi anh sắp chụp xuống môi mình.
Thời Anh cam chịu nhắm mắt lại, đột nhiên ngoài cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa.
“Xin chào, xin vui lòng cho tôi xem bằng lái xe của bạn.” Giọng nói của người cảnh sát giao thông rất lớn và uy nghiêm, bầu không khí mập mờ trong xe ngay lập tức biến mất.
Thời Anh sợ hết hồn, lập tức đẩy anh ra, mây đỏ nổi lên trên mặt, cô bất mãn trách: “Đều tại anh, em đã bảo anh mau rời đi cơ mà.”
Ngược lại, Thẩm Nguyệt Lâm tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, anh hạ cửa sổ xuống, đưa bằng lái xe cho cảnh sát giao thông.
“Anh có biết đây là khu vực cấm đỗ xe hay không?” Có lẽ vì biết những người lái những chiếc xe sang trọng như vậy đa số đều có thân phận hiểm hách, cho nên giọng điệu của cảnh sát giao thông cũng không mấy nghiêm khắc.
“Xin lỗi, tôi không chú ý.” Giọng Thẩm Nguyệt Lâm vang lên lạnh lùng, tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn.
Cảnh sát giao thông dường như cũng cảm nhận được cảm giác áp bức mãnh liệt từ người đàn ông trong xe, anh ta trả lại bằng lái xe trên tay cho Thẩm Nguyệt Lâm, lùi một bước về sau, “Vậy cảm phiền ngài mau chóng đem xe lái đi.”
Thẩm Nguyệt Lâm đáp lại rồi khởi động xe.

Bình luận

Để lại bình luận