Chương 82

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 82

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Người nhà họ Nghiêu đã được Nghiêu Thần thông báo hai người sẽ tới trễ nên không có ai trách cứ gì.

Tô Từ bước xuống xe, hai chân run rẩy xém chút đứng không vững, may là có hắn đỡ lại, nếu không cô đã té xuống đất rồi.

Nghiêu Thần mỉm cười, đưa môi tới nói vào tai cô: “Bà xã cẩn thận.”

Gương mặt Tô Từ dưới lớp trang điểm tái nhợt, bên trong đôi mắt không giấu được sự sợ hãi.

Nghiêu Thần nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn mình thì liền thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Bà xã vẫn còn sợ anh sao?”

Vừa nói hắn vừa bắt lấy bàn tay đang băng bó của Tô Từ, nắm chặt.

Tô Từ lắc đầu, tầm mắt hạ xuống nhìn bàn tay vô lực của mình, xung quanh cổ tay bị lớp gạc màu trắng băng lại và cố định bằng một thanh sắt nhỏ.

Màu nâu đỏ của thuốc khử trừng thấm ra bên ngoài, chứng tỏ đây là một vết thương hở.

Vết thương này vẫn còn rất mới, nó được băng bó vào đêm hôm qua.

Dây chằng đã bị đứt, rất may được nối lại kịp thời, nhưng từ đây về sau mọi cử động của Tô Từ sẽ trở nên khó khăn hơn, cổ tay phải sẽ không được linh hoạt như trước nữa.

So với tàn phế thì bị như vậy vẫn còn đỡ hơn. Nhưng nó cũng có thể được gọi là bán tàn phế.

Mọi người cùng ngồi xuống sô pha ở phòng khách trò chuyện cùng nhau, hôm nay Nghiêu lão gia không tới, do hôm qua tham dự lễ kết hôn của cháu trai mình quá vui nên đã ảnh hưởng tới tim mạch.

“Ôi chao, tay của con bị sao thế.”

Mẹ Nghiêu nhìn thấy vết thương trên tay cô, liền bất ngờ hỏi.

Nghiêu Thần thay Tô Từ trả lời: “Tối qua cô ấy vô tình làm vỡ ly, bác sĩ nói một thời gian nữa sẽ lành thôi mẹ.”

Sau đó hắn hỏi tiếp: “Tiểu Thiên và tiểu Mạn đâu rồi mẹ.”

Mẹ Nghiêu lập tức nói: “Bọn trẻ ngủ được một lúc rồi, đêm qua thiếu mẹ nên khóc đến gần một giờ sáng mới chịu ngủ.”

Nghe bà nói vậy, trái tim Tô Từ xót xa vô cùng, cô vội vã hỏi: “Hai đứa khóc nhiều như vậy thì có sao không mẹ, con muốn lên lầu để xem bọn chúng.”

Cô đứng dậy từ trên sô pha, gương mặt tràn đầy lo lắng, ánh mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Nghiêu Thần nắm lấy tay cô đứng dậy, nói: “Chúng ta đi thắp hương cho tổ tiên trước rồi sẽ lên lầu xem tụi nhỏ.”

Đứng trước phòng thở của Nghiêu gia, Tô Từ cùng Nghiêu Thần đốt hương rồi cắm vào lư hương mỗi di ảnh một cây, sau đó quỳ xuống lạy ba cái.

Nhà họ Nghiêu là gia tộc lâu đời, rất nhiều đời đã sinh sống ở đây, cho nên có rất nhiều bài vj.

Đêm qua đã khiến thể lực của cô cạn kiệt, hai chân đứng lên quỳ xuống run lên liên tục, nếu không có Nghiêu Thần đỡ tay, Tô Từ không biết mình có thể cầm cự đến lúc kết thúc hay không.

Sau khi làm xong, Tô Từ níu lấy áo hắn, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nghiêu Thần.

Hắn quay sang nhìn cô, giả bộ không hiểu gì.

Tô Từ ấm ức nói: “Em nhớ con.”

Nghiêu Thần bật cười, giơ tay vuốt mặt cô, đáp: “Được, chúng ta đi gặp con.”

Cửa phòng vừa mở ra, Tô Từ liền đi vào.

Khi thấy hai con đang ngủ trong nôi, sự nhớ nhung biến thành nước mắt, cô muốn ôm lấy con vào lòng nhưng lại sợ đánh thức bọn chúng.

Tô Từ dằn lòng rút tay về, cô ngồi bên cạnh nôi, ánh mắt không rời khỏi hai đứa trẻ.

Nghiêu Thần cũng ngồi xuống cùng, vòng tay ôm lấy cô.

Tô Từ thấp giọng cầu xin hắn: “Hôm nay có thể đón con về nhà được không ông xã, em không thể sống xa các con được.”

Nghiêu Thần dùng tay lau đi giọt nước mắt đang đọng trên lông mi của cô, nói: “Hứa với anh một điều.”

Tô Từ đứng hình mất vài giây, sau đó hỏi hắn: “Điều gì.”

Nghiêu Thần nhìn chằm chằm vào cô, nói rõ từng chữ: “Hứa với anh, chấp nhận sự thật.”

Cơ mặt Tô Từ run rẩy.

Cô hiểu ý hắn, chấp nhận bản thân đã không còn đường lui, đừng phản kháng, đừng làm hắn tức giận.

An phận làm thiếu phu nhân của Nghiêu gia, an phận làm vợ của hắn.

Bình luận

Để lại bình luận