Chương 82

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 82

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Còn nữa, cái tên đàn ông đó rốt cuộc là đi đâu mà đến tận nửa ngày trời rồi vẫn còn chưa chịu về nhà cơ chứ?

Dì Mai thấy cô cả ngày hôm nay cứ ngồi yên lặng một chỗ không hề nhúc nhích, bà sợ rằng cô đang có chuyện gì đó không vui trong lòng. Bà liền đi lại gần cô, nhỏ giọng hỏi han: “Cô Lục hôm nay không phải đi làm hay sao ạ?”

“Cái tên nam nhân đó không cho phép tôi đi làm.” Cô bực bội đáp lại, rồi lại đột nhiên nhận ra mình vừa mới giận dỗi vô cớ. Cô vội vàng “e hèm” ho khan mấy tiếng để sửa lại thái độ của mình: “Dì à, dì đừng có hiểu lầm ý của tôi nhé… Tôi thật sự không có ý muốn hằn học gì với dì đâu…”

“Không sao đâu ạ, tôi hiểu mà.” Dì Mai cười cười đáp lại, rồi lại nói tiếp: “Tiên sinh chắc hẳn là cũng sắp sửa về đến nhà rồi đấy ạ. Cô chịu khó đợi thêm một lát nữa rồi hãy dùng bữa nhé? Hay là cô Lục muốn dùng bữa trước ạ?”

“Thôi cứ đợi anh ta về rồi cùng ăn cũng được ạ, dù gì thì bây giờ tôi cũng không thấy đói lắm.” Lục Hiểu Dư mím môi lại một chút, rồi lại tỏ ra ái ngại lên tiếng hỏi dò: “Ừm… Dì có biết… anh ta đến sân bay là để đón ai không ạ?”

“À, ý của cô là đang muốn hỏi về Diệp tiểu thư hay sao ạ? Cô ấy chính là thanh mai trúc mã của ngài ấy đấy ạ.” Bà còn bông đùa nói thêm vài câu nữa: “Hai người bọn họ hồi còn bé thì rất thân thiết với nhau lắm đấy ạ, thậm chí còn suýt chút nữa là đã có hôn ước với nhau rồi cơ đấy ạ.” Nhận thấy bản thân mình vừa mới lỡ miệng nói ra điều không hay, dì Mai liền vội vàng cười trừ cho qua chuyện: “Vừa… vừa rồi chỉ là chuyện của quá khứ mà thôi ạ, cô Lục xin đừng để tâm đến làm gì nhé…”

“Không có gì đâu ạ, tôi cũng không hề rảnh rỗi để mà đi để tâm đến mấy cái chuyện vặt vãnh này làm gì cả. Dì cứ đi làm việc của mình đi ạ.” Cô xuề xòa đáp lại cho qua chuyện. Nhìn người phụ nữ trung niên đang quay lưng rời đi, nét mặt cô cũng dần dần trở nên ảm đạm đi không ít.

Thanh mai trúc mã sao? Lại còn suýt chút nữa là đã có hôn ước với nhau rồi nữa chứ?

Xem ra mối quan hệ giữa hắn cùng với vị tiểu thư họ Diệp kia cũng không đến nỗi tệ như cô vẫn nghĩ…

“…” Lục Hiểu Dư khựng người lại, lồng ngực cô bất giác nhói lên một cơn đau âm ỉ.

Cô vì chuyện gì mà lại cảm thấy bức bối khó chịu đến như vậy cơ chứ? Là vì hắn hay là vì cái người họ Diệp kia đây?

Điên thật rồi!

Tống Ngụy đưa mẹ cùng với Diệp Tu Chân trở về Bạch Viện, dọc đường đi hắn cứ không ngừng nhung nhớ đến người con gái đang ở nhà đợi mình. Đúng là chỉ cần rời xa cô ra là y như rằng trời long đất lở mà, xem ra về sau này cho dù có đi đâu đi chăng nữa thì hắn cũng phải vắt cô theo bên mình mới được.

Diệp Tu Chân cùng với Tống phu nhân nói chuyện với nhau rất rôm rả vui vẻ, thi thoảng hai người lại còn đá ngoáy sang hắn vài ba câu trêu chọc nữa. Cô đã đi du học ở nước ngoài quá lâu rồi, lâu đến mức mà bên cạnh hắn bây giờ đã có sự xuất hiện của một người phụ nữ khác mất rồi. Cảm giác ghen tỵ khó chịu xâm lấn lấy lý trí của cô ta, nhưng cô ta tuyệt nhiên không thể nào bộc bạch nó ra bên ngoài được. Cô ta chỉ có thể cố gắng gượng cười cho qua chuyện mà thôi.

Để có thể giành lại được thứ vốn dĩ đã thuộc về mình, thì cô ta buộc lòng phải kiên nhẫn hành sự từng bước một.

Tống phu nhân chống tay lên thành cửa xe, bà hòa nhã cùng với “nàng dâu hụt” của mình hàn huyên tâm sự. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói hay bất ngờ xảy ra cả, nếu như Diệp Tu Chân chỉ coi thằng con trai quý tử của bà như một người anh trai chí cốt thân thiết mà thôi. Nhưng chỉ vì đứa trẻ đó lại có tình cảm đặc biệt với nó, nên bây giờ mới có chuyện vui để mà coi đây này.

Xem ra sắp sửa có một trận sóng gió lớn ập tới rồi đây.

Chiếc xe dừng lại trước khuôn viên sân sau của dinh thự, Tống Ngụy lịch thiệp mở cửa xe cho hai người phụ nữ. Mở cửa xong xuôi, hắn liền lập tức quay người bỏ đi thẳng vào trong nhà.

Khốn kiếp thật! Hắn muốn được gặp con mèo nhỏ của hắn lắm rồi!

Lục Hiểu Dư nghe thấy tiếng xe ô tô dừng lại ở ngoài sân, cô lập tức buông xuôi tập kịch bản đang đọc dở trong tay xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa đón hắn, cũng vừa vặn lúc hắn đang đi vào bên trong nhà. Giọng cô không mặn không nhạt vang lên: “Anh đi đâu mà lâu vậy hả?”

Tống Ngụy nhìn thấy bộ dạng hậm hực của cô, bạc môi hắn nhất thời cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Âm giọng hắn không hề giấu nổi sự vui sướng trong lòng: “Em nhớ anh đến mức sắp phát điên lên rồi hay sao?”

“… Anh ảo tưởng cũng vừa phải thôi chứ. Đã trễ giờ cơm tối của tôi rồi đấy.” Cô đáp trả lạnh lùng.

Người đàn ông bước nhanh về phía cô đầy xông xáo, hắn không chút ngại ngần nào mà vòng tay ra sau ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô. Hắn mạnh mẽ kéo cô lại gần sát rạt với cơ thể mình hơn nữa.

“Anh nhớ em đến mức muốn điên lên rồi đây này, cho anh hôn một miếng đi.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ nũng nịu.

Lục Hiểu Dư định bụng sẽ tác thành cho hắn, nhưng khi cô vừa mới nhìn thấy Tống phu nhân cùng với cô gái xa lạ kia đang đứng ở phía sau, cô liền tỏ ra ái ngại mà đẩy mạnh hắn ra xa. Cô nhỏ giọng lên tiếng răn đe hắn: “Anh đứng đắn nghiêm túc một chút đi có được không hả, trong nhà còn đang có người khác nữa đấy.”

Tống phu nhân nhìn thấy được cảnh tượng này, trong lòng bà vui sướng như đang mở hội vậy. Đứa con trai quý tử mà bà cứ tưởng rằng kiếp này coi như là bỏ đi rồi, vậy mà bây giờ lại đang tỏ ra tình tứ đến mức không cần giữ chút liêm sỉ nào nữa, bà mừng còn không kịp nữa là. Bà xuề xòa phẩy tay ra hiệu: “Hai đứa cứ tự nhiên mà thể hiện tình cảm đi nhé, dù sao thì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy cảnh này đâu.”

Diệp Tu Chân đứng ngay bên cạnh đó, cho dù có cảm thấy chướng mắt đến mấy đi chăng nữa thì cô ta cũng chẳng dám lên tiếng phản kháng lại làm gì cả. Nhưng mà cô ta phải công nhận một điều rằng, cô gái kia quả thật sở hữu một nhan sắc xinh đẹp diễm lệ vô cùng, chả trách sao Tống Ngụy lại có thể say mê cô ta đến mức điên đảo thần hồn như vậy.

Đến cả cô ta là phụ nữ mà còn cảm thấy mình không thể nào sánh bằng được nữa là.

Lục Hiểu Dư gạt mạnh bàn tay hắn ra khỏi vòng eo của mình, cô đưa mắt nhìn sang người phụ nữ xa lạ đang đứng bên cạnh. Cô điềm tĩnh lên tiếng hỏi hắn:

“Người em gái thân thiết mà anh đã từng nói đến, chính là cô gái đó à?”

Tống Ngụy khẽ “à” lên một tiếng ra chiều đã hiểu, lúc này hắn mới nhớ tới sự hiện diện của người kia ở đây. Hắn qua loa giới thiệu cho có lệ: “Cô ấy tên là Diệp Tu Chân, là một người bạn nhỏ của anh từ thời còn bé.”

Một người bạn từ thuở còn bé sao?

Lục Hiểu Dư nhìn người kia, cô lịch thiệp lên tiếng chào hỏi: “Xin chào Diệp tiểu thư, tôi tên là Lục Hiểu Dư, hiện tại đang là người tình của Tống Ngụy.”

“Cô Lục, xin chào cô!” Diệp Tu Chân cũng đưa tay ra bắt lấy bàn tay của đối phương, trong đầu cô ta nhất thời cảm thấy khó hiểu vô cùng. Người tình là thế nào cơ chứ?

Tống phu nhân nhìn thấy được màn chào hỏi xã giao không hề có chút thuốc súng nào cả, bà liền cảm thấy chán nản ra mặt. Thật sự không hề giống với những gì mà bà đã tưởng tượng ra chút nào cả, chẳng hề có chút gì đáng để xem cả.

“Mẹ đói bụng rồi, chúng ta mau vào ăn cơm thôi.” Bà lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

Người đàn ông vẫn giữ thái độ dửng dưng không hề quan tâm đến, hắn chỉ chăm chăm nhìn vào cái người vừa mới nói sai lệch thân phận của mình lúc nãy.

Trên gương mặt hắn lộ rõ vẻ không vui ra mặt: “Dư Dư, hai từ ‘bạn gái’ bật ra khỏi miệng làm cho em chết ngay tại chỗ hay sao hả?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận